Mỗi khi cô đơn, nhắm mắt lại, tôi lại nhìn thấy tôi, cô gái nhỏ váy màu cam, lang thang giữa đồng cỏ, trong một chiều hoàng hôn nhàn nhạt. Trong những giấc mơ, tôi bước hụt. Vấp, rồi lại vấp. Cúi xuống, chợt nhận ra rằng, một chân tôi đi dép, một đi giày. Tháo cả! Chân trần. Tôi đi . . .
1. Huy
Từ khi quen em cũng là lúc tôi bắt đầu những chuỗi ngày lẩn thẩn! Tôi nhìn em quẩn quanh vô thức với những đường xoắn trôn ốc trong lòng. Em quá quen thuộc, quá thân thương. Em vốn là của tôi. Chỉ cần em cười tôi cũng cười. Yêu em là thế, nhưng tôi để em một mình với những nụ cười vô thưởng vô phạt. Tôi là đồ tồi! Đến khi nào tôi mới đủ dũng cảm để dám bước chân vào cuộc sống của em? Không biết nữa! Khi nắng nhạt chăng?! Không có định nghĩa nào mang tên “lý do” ở đây.
2. Naki
Tôi sống một mình từ khi lên cấp ba sau khi bố mẹ chia tay. Tôi tên Vi. Bố mẹ gọi yêu tôi là Naki. Bạn bè gọi tôi là Xù Xì. Cũng không biết cái tên Xù Xì bắt nguồn từ đâu và từ bao giờ nhưng nó đã gắn với tôi trong suốt một thời gian dài khi tôi còn đi học. Chắc hẳn phải có lý do tôi mới mang cái tên Xù Xì đó. Có thể do tóc tôi luôn bù xù, rũ rượi hay do mặt tôi quá gồ ghề. Mà không phải, da tôi mịn mà. Hoặc là tại tôi có cách nói chuyện gai góc và trống không. Tôi không biết nữa cũng chưa tìm hiểu tại sao tôi lại được gọi là Xù Xì. Thế giới riêng của tôi nằm gọn trong một căn phòng trọ nhỏ trên tầng sáu của một căn hộ cho thuê. Từ khung cửa sổ cạnh giường, tôi có thể ngắm nhìn một góc thành phố nơi tôi đang sống. Căn phòng giản dị, một giường, một tủ, một giá sách. Trên tường không treo gì ngoài một cây violin. Tôi ở một mình. Thỉnh thoảng cô đơn thì ngồi trước gương, tôi và người trong gương cứ cười với nhau, nhắc nhau từ kỉ niệm này sang nỗi nhớ khác. Những lúc ấy trong lòng tôi, mưa giăng giăng ướt nhoè cả trái tim buồn ngủ. Như một lẽ tự nhiên, tôi và cô gái trong gương biết về nhau không cần một lời dãi bày nào hết. Cứ thế, nhìn nhau, hiểu nhau vì chúng tôi giống nhau. Bằng những cách thức nào đó, chúng tôi đều đã từng ngập trong nước mắt, đều trải qua những điều mà nỗi sợ hãi hay thất vọng vẫn còn là những từ dễ chịu. Đều có những người mẹ vĩ đại mang đôi mắt buồn như ngàn xưa trở lại. Để lớn lên bằng sức mạnh, cũng chẳng biết từ đâu, nhưng chúng tôi vẫn sống, các giác quan vẫn đầy đủ và còn hoạt động. Vào một buổi sáng sớm khi tôi giật mình tỉnh giấc, trong đầu vẫn lan man một đống suy nghĩ thì một tiếng rên rỉ lạ lùng vọng vào tai tôi. Tôi lật chăn, vùng dậy, với lấy điện thoại. Điện thoại hết pin. Tôi bật đèn tìm sạc pin, mở cửa sổ ra nhìn màn đêm đoán xem mấy giờ. Tiếng kêu rên vẫn âm ỉ chảy vào tai tôi. Không biết chính xác giờ giấc, tôi đánh liều lôi vĩ cầm ra kéo loạn xạ. Chẳng lâu sau chị phòng bên đập cửa rầm rầm.
- Em có biết bây giờ là mấy giờ không?
- Dạ không ạ! - Tôi tỏ ra ỏn ẻn.
- Bốn rưỡi sáng. Em không ngủ thì để cho người khác ngủ với.
- Vâng ạ!
Tôi đóng cửa lại, nhăn răng cười, cất vĩ cầm vào hộp, cầm điện thoại lấy lại giờ, bốn giờ ba mươi sáng. Tôi đeo giày vào và đi xuống ngõ. Khó khăn lắm tôi mới bám vào đường ống nước trèo qua bức tường cũ, bẩn hết áo! Gần năm giờ, trời bắt đầu sáng. Ngó nghiêng một lúc, tôi nhìn thấy con cún đang bị kẹt ở khe cửa, tiếng rên của nó yếu dần. Tôi phì cười vì đã nghe thấy nó kêu cả ngày hôm nay. Tôi nhảy xuống sân và lại gần cửa. Tôi đoán bà cụ chủ nhà không có nhà, nếu không đã không để con chó bị kẹt lâu thế. Bình thường vào giờ này, bà đã dậy đun nước pha trà để bán ban ngày. Tôi lặng lẽ cúi xuống vuốt ve rồi nhẹ nhàng đưa con cún ra ngoài. Trèo trở ra ngoài đường cũng khó khăn không kém, tay tôi xước xát đau chảy nước mắt. Nhảy phịch xuống mặt đường, tôi ngồi xuống thở dốc. Lôi con cún trong áo ra, chắc nó mệt lắm, dụi đầu vào tay tôi. Tôi khẽ cười.
- Cậu đang làm cái trò gì thế?
Tôi giật bắn mình, đứng phắt dậy. Tay tôi cứ bấu chặt vào bụng con cún. Trước mắt tôi, nếu tôi không nhầm, là Đinh Huy.
- Tớ hỏi cậu đang làm gì?
Huy cứ nhìn tôi chằm chằm. Tôi chẳng hiểu sao mình lại run đến thế. Không phải vì sợ hãi gì hắn mà là không hiểu sao hắn lại có mặt ở đây, trong tình cảnh này. Tên quái đản!
- Cậu ăn trộm chó à?
Tôi trợn mắt lên nhìn. Không thể diễn tả nổi cảm giác này, tôi vênh mặt trả lời:
- Thế cậu? Cậu đang làm cái quái quỷ gì ở đây?
- Chạy bộ.
- Gì cơ?
- Tớ đi tập thể dục, nhà tớ gần đây còn gì.
Lúc này tôi mới nhìn rõ cậu ta, gật gật đầu:
- Cả một bộ quần áo thể thao màu trắng, chạy bộ vào cái lúc trời nhập nhèm này, cậu muốn giết những người đau tim à?
Đinh Huy không trả lời, vẫn nhìn tôi tỏ vẻ kì quặc:
- Thế cậu thì sao? Cả một bộ quần áo ngủ màu hồng, trèo tường vào nhà người khác và bê con chó nhà người ta ra. Ăn trộm chó?
Tôi quắc mắt lên:
- Này ăn nói cẩn thận, nhà tôi không thiếu chó.
- Thế cuối cùng là cậu đang làm gì?
- Không liên quan đến cậu, cút đi.
Tôi quay lưng đi thẳng, tôi không thừa hơi giải thích với hắn. Lên phòng, tôi mở tủ lấy một ít bánh và rót sữa vào bát cho con cún ăn. Đầu óc tôi mơ hồ. Huy học cùng lớp với tôi nhưng chưa một lần nói chuyện. Tôi vốn chẳng ưa con trai học nhạc và nhất là những tên có tính tình kì quặc như Huy. Sáng sớm, tôi mở cửa vào lớp. Xui xẻo là lớp chưa có ai, ngoài Huy. Tôi cố gắng vờ như không nhìn thấy, lẳng lặng đi vào chỗ ngồi. Hắn gọi giật cục:
- Ê, trộm chó!
Tôi quay phắt lại, định tiến đến cho hắn một quả đấm nóng hổi thì có người vào, tôi nghiến răng lườm hắn cho qua chuyện. Thỉnh thoảng hắn lại quay xuống chỗ tôi, cười khẩy khiêu khích.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Full) Người Đi Bán Nắng -Minh Mẫn
RomanceMyo: Có chút gì đó sâu lắng trong cảm xúc của Mẫn khi viết nên tác phẩm này, tôi đã đọc xong từ lâu, nhưng dư âm của nó vẫn còn mãi trong lòng. Từng câu chuyện là một giai điệu nhẹ nhàng của bản hòa ca cuộc sống. "Người đi bán nắng" có một mùi vị rấ...