Bùi Nguyên Tu biết Lung Nguyệt thích náo nhiệt. Đêm ba mươi năm nay, hắn mời toàn bộ gia quyến của các tiên sinh và thân vệ vào vương phủ, không thèm câu nệ tiểu tiết, tương đối thân thiết với quan viên và tướng quân Bắc Cương.
Mười hai thân vệ ấy từng vào sinh ra tử với hắn, dĩ nhiên quan hệ càng sâu thêm một phần. Bùi Nguyên Tu xử lý chính sự. Lúc tìm tới sảnh Tây Hoa, hắn trông thấy Lung Nguyệt đang vừa làm sủi cảo vừa nói đùa với tức phụ của Mạnh Thạch Đầu. Bùi Nguyên Tu ngắm nhìn một viên sủi cảo béo núc ních như hòn ngọc sáng trong tròn trịa được nắn thành từ những ngón tay ngọc tựa búp măng của Lung Nguyệt, trông rất giống hình một con heo nhỏ, khiến người ta vừa nhìn đã thích.
Trong khi Lung Nguyệt còn chưa vê nặn và túm miệng miếng bột lại, Địch Thúy đã tự mở hầu bao, lấy một con heo vàng ra rồi nhét vào đó. Tức phụ của Mạnh Thạch Đầu cười nói:
"Mâm sủi cảo này của Vương phi đúng là bảo bối, một lát nữa ta sẽ đánh dấu, khi ăn phải để trước mặt mình mới được."
Lục phu nhân cũng cười nói theo:
"Sao trước đó ta không nhận ra tỷ tham tiền như vậy nhỉ? Nghĩ lại, hẳn là đứa nhỏ trong bụng tỷ cũng rất tham tiền đấy!"
"Phải, vừa vặn làm sao, năm nay là năm Hợi, "phì trư củng môn, chiêu tài tiến bảo"*, nghĩ lại thì đứa nhỏ này quả là có phúc!"
Nhiều người náo nhiệt, Lung Nguyệt vui mừng trong lòng:
"Đợi đến ngày đầy tháng, ta sẽ làm một bộ khóa Trường Mệnh hình mấy con heo vàng nho nhỏ, chỉ là không biết nam hay nữ đây!"
*Phì trư củng môn: Một kiểu hình dán cửa sổ để trang trí. Thiên Tân dán giấy hình "Phì trư củng môn" (Heo mập khom lưng) vào ngày Tết, người ta dùng giấy nến (giấy sáp) màu đen cắt thành hình con heo mang chậu châu báu ở trên lưng, ngụ ý "chiêu tài tiến bảo" (vẫy gọi tiền tài, của báu tiến đến)
"Cho dù là nam hay nữ, có được lời chúc của Vương phi thì đó là phúc rồi!"
Tức phụ của Mạnh Thạch Đầu vui mừng. Mặc dù nhóm nữ quyến tán gẫu việc nhà, thuộc hạ cũng không chậm trễ. Một mớ sủi cảo béo tròn trắng trong được mở nắp vung và bày ra rất nhanh. Đương nhiên không phải nữ quyến, tức phụ nào trong phòng này cũng cao hứng, chẳng hạn như Trầm Mạt Nương.
Trước đó, nghe Tiểu Mã tiên sinh bảo rằng Vương gia thấy người lớn ở trong phủ thưa thớt, sợ năm nay vô vị, Vương phi tịch mịch nên mới gọi nữ quyến, tức phụ của mọi người cùng đến cho náo nhiệt, nàng ta liền nghĩ: Thế gia có nhà cao cửa rộng để đón Tết, nữ tử bọn họ đón Tết thì đơn giản sẽ là ngâm thơ, đối câu, đoán chữ.
Vương phi xuất thân từ trong cung, hơn nữa, Trầm Mạt Nương từng nghe Tiểu Mã vô ý nói rằng Vương phi là môn sinh mà sư phụ của Thái tử hài lòng nhất, thậm chí Vương phi còn từng lén đi thi tú tài. Lúc đó, nàng ta nghe mà cảm thấy kỳ quái, tự cho mình mới là người không thua một ai, chỉ vì không đầu thai vào nhà tốt mà thôi, nếu hoàn cảnh của nàng ta bằng được một phần ba như Công chúa, chỉ sợ Trạng nguyên cưỡi ngựa dạo phố cũng chỉ là vật bị nàng ta nắm trong tay.