Chương 1 (2):

164 15 0
                                    

Chương 1 (2)

(PhamThuTrang)

Cơ mặt chàng cứng ngắt. Lại là câu hỏi chết tiệt này! Hai lần, cùng một người nói, cùng một người nghe, lại cùng một tình huống (Còn nghe dài dài chàng ạ) Quá khứ như một vở kịch chầm chậm tái diễn trước mắt chàng. Trong vở kịch ấy, Xử Nữ của chàng - với dung mạo của Thiên Bình - tựa lưng vào bức tường gạch đỏ của kỳ đài, ngước cặp mắt vạn phần bối rối nhìn chàng, lắp bắp cũng chính câu hỏi ấy.

Năm ngày sau, trên Huyền Không Sơn Thượng, nàng nói mình chỉ là một linh hồn của thời không khác mượn thân thể Thiên Bình lưu trú, khăng khăng người chàng yêu không phải nàng mà là Thiên Bình, rằng nàng sẽ trả lại Thiên Bình cho chàng. Ngay sau đó, nàng chạy đến phiến đá lớn bên vách núi hét vọng lên trời:

''Xà Phu, tớ muốn về nhà rồi!''

Ma Kết dù khinh công trác tuyệt nhưng lúc chàng bay vút tới đó cũng không thể nào chen được vào giữa trận sấm sét đang giội xuống phía nàng. Sau đó, nàng biến mất, chính xác là linh hồn nàng biến mất. Khi chàng đỡ lấy người con gái ngồi gục bên phiến đá dậy, nàng mở mắt nhìn chàng, ánh nhìn sửng sốt pha lẫn thẹn thùng. Ngay lúc ấy, chàng biết đó không phải là nàng. Ngay lúc ấy, mọi hồ nghi nếu còn giăng mắc trong lòng chàng thì cũng đều tan biến không còn dấu vết. Nữ nhân trong vòng tay chàng lúc này đây mới chính là Thiên Bình thực sự. Còn người chàng yêu - người con gái tên Xử Nữ, người con gái đã đánh cắp linh hồn và trái tim chàng, người con gái chàng còn chưa kịp biết hình dáng và dung nhan thực sự - đã biến mất.

Một bằng hữu của chàng từng nói:

''Nếu muốn hủy hoại một ai đó, khiến họ yêu ngươi rồi sau đó rời bỏ họ.''

Có lẽ là thế đi. Chàng quả thực đã bị hủy hoại ngay từ giây phút ấy và cả bây giờ, khi nàng trở lại với ký ức trống không về chàng. Nàng là người đầu tiên khiến chàng nếm trải cảm giác vừa yêu vừa giận, thật muốn trừng phạt nàng nhưng lại không nỡ xuống tay.

Chàng nghiến răng, quai hàm bạnh ra, rất lâu sau mới lên tiếng:

''Tại sao lại không Xử Nhi?''

Cất giọng khàn khàn, chàng  cũng hỏi ngược lại một câu y hệt như ngày hôm ấy, có điều, thay vì ''Bình Nhi'', chàng gọi ''Xử Nhi''.

''Chúng ta...''

Nàng lắp bắp. Chàng có cảm giác toàn thân mình căng cứng như phải gắng gượng gồng lên để chịu đựng lời tiếp theo của nàng:

''Chúng ta không thể..''

Nhưng không, nàng chỉ bối rối phân bua:

''Chúng ta chỉ mới gặp nhau thôi mà...''

''Với nàng, thời gian quen biết quan trọng như thế nào?''

Nàng luống cuống.

''Không hẳn thế... chỉ là... chỉ là...''

''Ta hiểu rồi!''

Chàng ngồi dậy rồi kéo nàng dậy theo. Chàng và nàng còn nhiều thời gian, chàng không muốn ép buộc nàng, khiến nàng chuyển sang căm ghét và xa lánh mình. Ngoại trừ điều đó ra, điều gì chàng cũng có thể chịu đựng được. Đến gần một năm trời tìm kiếm nàng trong vô vọng chàng còn có thể vượt qua được, huống chi là những ngày chờ đợi nàng cam tâm tình nguyện yêu chàng. Tạm thời hãy cứ để chàng yêu nàng trước đã. Hai tay chàng ôm lấy vai nàng, mắt chàng nhìn sâu vào mắt nàng, giọng chàng dịu dàng nhưng kiên quyết:

(Xử Nữ - Ma Kết) Ngàn dặm tương tưNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ