Chương 15

212 9 0
                                    


  
Nhà vệ sinh tầng hai sát phòng học trống nên ít ai ra vào, lúc này trong buồng cuối cùng đang hiện diện hai đôi chân. Hai thiếu niên đứng đối diện nhau vẻ mặt suy tư trầm ngâm, một người cất tiếng:

- Xin lỗi vì phải hẹn gặp cậu chỗ này!

Người kia híp mắt trả lời:

- Dù sao cách này mới có thể gặp nhau được mà!

Lại Quán Lâm vỗ vỗ trán:

- Tôi đang nghĩ đến chuyện gây sự cho họ giận một chút!

Bùi Trân Ánh mím môi lắc đầu:

- Không được đâu, tôi không muốn ...

Đột nhiên phía cửa truyền đến một loạt âm thanh loạt xoạt, tiếp đến cái đầu Hoàng Mẫn Hiền chìa vào trong buồng, hắn nhăn mặt hỏi:

- Không muốn cái gì?

Không phải chứ, chui tới tận trong này vẫn bị túm là sao. Lại Quán Lâm vội vàng đẩy Bùi Trân Ánh bước ra, liền cảm nhận hai luồng sét ập vào người mình, một của nam nhân đang đu trên cửa, một của nam nhân đang đứng trước bồn rửa tay, y khẽ nuốt xuống một cái nhìn hai người nọ cười cười:

- Ngại quá, khoá quần tôi bị kẹt, nhờ Ánh một chút!

Bùi Trân Ánh nhanh chóng phối hộp gật đầu liên tục. Phác Hữu Trấn đến gần Lại Quán Lâm cúi đầu xuống:

- Bảo bối, không phải gần lớp em có nhà vệ sinh sao, tại sao còn tranh thủ đến chỗ ít người này đi vệ sinh vậy?

Y đảo mắt nhìn loạn, miệng mấp máy:

- Phòng vệ sinh bên đó kín người rồi nên bọn tôi sang đây! Chứ hai người nghĩ bọn tôi chui vô đây thì làm được gì?

Y quay sang nhìn Bùi Trân Ánh nãy giờ vẫn liên tục gật gật, Phác Hữu Trấn cũng không thèm truy cứu nữa. Bọn họ cùng nhau xuống sân trường thuận tiện tìm một băng ghế ngồi xuống ăn sáng.

Đến cuối giờ lại cùng nhau đến nhà thể chất, Bùi Trân Ánh ngồi trên khán đài thích thú quan sát mọi người chơi bóng. Đột nhiên từ đằng sau truyền đến một thanh âm vui vẻ:

- Ánh !

Bùi Trân Ánh quay lại chưa kịp phản ứng liền bị một thanh niên anh tuấn ôm chầm lấy cọ sát người, Hoàng Mẫn Hiền đương nhiên thu gọn vào trong tầm mắt, lập tức ném trái bóng về phía người nọ. Người kia rất nhanh liền chụp được trái bóng, hướng về phía Hoàng Mẫn Hiền . Hắn sát khí toả đều tiến đến chỗ Bùi Trân Ánh lôi cậu vào trong lòng mình nói:

- Vị bạn học này cần gì?

Người kia nhíu mày lôi Bùi Trân Ánh vào lòng, sát khí cũng từ từ phát ra đáp trả:

- Anh là gì của Ánh ?

Hoàng Mẫn Hiền nhìn Bùi Trân Ánh lúc này như một con thỏ cụp tai xuống, hắn lại nhìn người nọ, gằn giọng:

- Ánh sao? Xem ra hai người quan hệ cũng thân thiết quá nhỉ?

Lại Quán Lâm đứng bên cạnh thấy tình hình có vẻ căng thẳng a, mà người kia là ai, trông có vẻ rất thân thiết với Ánh nha. Y toan bước về phía bọn họ liền bị Phác Hữu Trấn chặn lại, hắn ra dấu, tốt nhất cậu đừng bước tới chỗ đó!

 [Chuyển ver][ChamPan] Bảo vật của anhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ