Trong một buổi tối nào đó, Mibuchi Reo bất chợt phát hiện biểu tình hiếm hoi của Akashi.Qua khung cửa sổ nhỏ, vầng trăng tròn vàng vạch lơ lửng treo trên nền trời, chiếu ra ánh sáng dìu dịu, lan tỏa một góc trời u ám xa xa.
Đôi mắt ruby có chút lười nhác mơ màng, hờ hững ngắm trăng, quyển sách trên tay lặng im mãi không thấy lật sang trang mới.
Trên gương mặt tựa hồ vẫn điềm nhiên tĩnh lặng ấy, Mibuchi nhận ra Akashi đang nhìn về khoảng mênh mông ngoài kia, có chút thất thần.
Trăng trên cao muôn đời tự do.
Mà dưới bầu trời ấy, từng con người vẫn loay hoay với không gian nhỏ hẹp của chính mình, mắt kẹt trong tuyến thời gian vô tình lướt trôi... bất đắc dĩ trói buộc trong muôn nghìn mối quan hệ, mệt nhoài người với vạn thứ nghĩa vụ và trách nhiệm.
Nơi mà ngông cuồng luôn đi đôi với trả giá.
Anh có chút bất lực trong việc tìm ra đầu mối suy tư của người ta. Đoán tâm hay dò ý, thực ra đều không phải việc có thể dễ dàng, tùy tiện.
Thế nên, Mibuchi chỉ khẽ thở dài, rồi nhẹ nhàng đến bên, ngồi xuống cạnh Akashi.
"Sei- chan, đang nhớ nhà sao?"_ Mibuchi hỏi, một câu hỏi mà tự anh cũng cảm thấy nó thật vô lý, thậm chí có chút mỉa mai.
Kỳ thực, sau một giây im lặng, Akashi liền phì cười:
"Reo, em không phải trẻ con"
Anh biết, anh dĩ nhiên biết... ngôi nhà đó, đối với cậu, không phải là tổ ấm.
Gia đình, chỉ là cái vỏ bọc hoàng kim trống rỗng, bên trong nó vốn dĩ trống trải lạnh lẽo đến thấu xương... chỉ là, anh nhìn cậu như vậy liền nhốn nháo tâm tư, nhưng lại vô phương thấu cảm được. Bất đắc dĩ miệng nhanh hơn não thôi.
Vội vã chuyển đề tài, anh gượng gạo nói: " ừm... trăng tròn, đẹp... đẹp thật nhỉ... haha"
Akashi rất nhanh liền nhận ra sự lúng túng, không khỏi dở khóc dở cười.
" trăng dĩ nhiên là đẹp. Tiếc là đến hôm nay mới được nhìn ngắm thật thỏa thích"
"Hả!???"
Akashi vậy mà ngửa bài với anh, trong khoảnh khắc muốn đem tâm tình ra bày tỏ... Mibuchi không khỏi cảm thấy thành tựu.
"Trước giờ em vẫn không có thời gian cho những chuyện vô bổ. Ngắm trăng gì đó, nghe qua thật xa xỉ."
Mibuchi cười xòa: " nhưng hôm nay bất chợt nhìn ngắm, thấy không tệ phải không?"
Akashi trực tiếp đóng quyển sách lại, đặt lên bàn: " em muốn có một chiếc đàn violin trong tay, vào lúc này."_ cậu mở tung cửa sổ ra_" anh nói xem, có phải rất có cảm giác không!? Tận hưởng sự bay bổng ấy?"
"Quào, đúng là một ý tưởng thú vị đó, chà, mà em không cảm thấy nhìn thế này có chút tù túng sao?"
Bốn phía là những bức tường cao của tòa ký túc, nơi những ô cửa sổ, lác đác vài ánh đèn của những học sinh thắp lên ôn bài, miệt mài vật lộn với những chữ số. Không gian tĩnh lặng mà bí bách, Mibuchi không khỏi cảm thấy cụt hứng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[MibuAka] Lặng lẽ yêu em
FanfictionCp: Mibuchi Reo x Akashi Seijuro Fic viết chủ yếu để lấy lòng Kuro_ Kanai @@ , và để hoàn tất nốt cái dàn harem khủng sờ khiếp của Akashi tóc đỏ^^