Chương 22 : Quy tiên

37 0 0
                                    

Đã là lúc chẳng còn âm thanh gì, ánh trăng lưỡi liềm biến mất giữa trời đêm, thế là ánh sao khắp không trung có thể rõ ràng đập vào mắt. Một người dáng dấp thanh niên ngồi xổm trong viện.

Người này vừa gội đầu, mái tóc chưa khô hẳn bù xù sau lưng, che mất non nửa khuôn mặt, tuổi nhược quán, dáng vẻ quả thực là mi thanh mục tú. Người hơi gầy, nhưng không phải loại gầy gò yếu đuối kia, thoạt nhìn cao cao gầy gầy, lại như là người thiếu niên mới vừa cao vọt lên một cái đầu, da thịt không theo kịp xương cốt.

Y xắn tay áo lộ ra non nửa cánh tay, một cái chậu than cùng một xấp giấy tiền đặt trước mặt, xem dáng vẻ như là đang thủ linh cữu cho ai, nhưng thanh niên lại bưng trong tay một cái bát tô to, người này chỉ có hai tay, y vừa lùa mì vào miệng vừa thêm giấy tiền vào chậu than, chẳng biết làm bằng cách nào mà cả hai đều không lỡ tay, má phồng lên, chậu than cũng cháy rực.

Y ngồi xổm ở đó rất lâu, một bát mì mắt thấy đã nhìn được đáy, đũa lại vẫn chọc trúng quả trứng chần giấu dưới cùng.

Chính lúc này, cửa một gian phòng trong tiểu viện "két" một tiếng mở ra, một đại hán mặt mũi thông thường cao lớn vạm vỡ khoác y phục từ bên trong đi ra, đại khái là đi tiểu đêm, người còn mơ hồ, mới ngáp một cái liền phát hiện một vật sống ngồi xổm trong viện như vậy, lập tức giật mình tỉnh hẳn.

"Thi... Thi tiểu hầu, ngươi đang làm gì đấy?"

Vị trong viện này chính là Thi Vô Đoan năm đó sau khi chạy khỏi Cửu Lộc sơn vẫn bặt vô âm tín, nghe vậy chậm rãi quay đầu, khuôn mặt tuấn tú dễ nhìn bị chậu giấy tiền kia chiếu đến đáng sợ, miệng còn cắn nửa quả trứng chần, hàm hàm hồ hồ chậm nửa nhịp nói: "Hóa vàng."

Đại hán bước lên trước, sờ trán y rồi phán đoán: "Đâu có sốt..."

Thi Vô Đoan mặt không đổi sắc tiếp tục cắn trứng, bát mì thơm tỏa bốn phía, bụng đại hán kia phát ra một tiếng động khả nghi, hắn hít hít, chú ý tới cái bát tô trong tay Thi Vô Đoan, mắng: "Tên ranh con, đêm hôm sao ngươi lại ăn vụng? Trốn lão tử, còn có trứng chần."

"Ta không ăn vụng." Giống như để phòng ngừa hắn cướp, Thi Vô Đoan một hơi nuốt sạch số trứng còn lại, bưng bát lên và một chặp, ăn sạch sẽ rồi mới chùi miệng, phồng má chậm rãi giải thích: "Đây là tứ nương làm riêng cho ta."

Đại hán nói: "Cái rắm, sao nàng ta chỉ làmriêng cho ngươi, lão tử cũng đói!"

Thi Vô Đoan cầm một xấp giấy tiền bỏ vào chậu than, dõng dạc không ngượng: "Ta tuấn tú mà."

Đại hán túm tóc y ra sức vò một phen, bình luận dung mạo: "Mặt trắng."

Thi Vô Đoan không nóng nảy cũng không hoảng hốt đưa tay đè mái tóc bị hắn làm rối, ngẩng đầu đánh giá hắn một phen, cũng bình luận: "Gấu chó."

"Mẹ kiếp!" Đại hán trợn tròn mắt, ngẫm nghĩ giây lát mới hỏi, "Có còn không?"

"Trên bếp ấy, tự đi mà lấy."

Đại hán liền xoa bụng đi, vừa mới quay người lại ngoái đầu hỏi: "Có còn trứng không?"

"Không, ta ăn rồi." Thi Vô Đoan nhìn hắn một cái, ngồi xổm dưới đất không dậy, lại duỗi tay đưa bát sai hắn, "Lấy cho ta thêm bát nữa, nhiều nước một chút."

You've reached the end of published parts.

⏰ Last updated: Jun 25, 2018 ⏰

Add this story to your Library to get notified about new parts!

[Đam Mỹ ] Cẩm Sắt - PriestWhere stories live. Discover now