175

1K 51 2
                                    


Nói xong Mạc Kỳ Hàn buông cổ tay Lăng Tuyết Mạn ra, ném nàng lên giường sau đó liền xoay người đi!

"Tình nhân!"

Lăng Tuyết Mạn ngẩn ngơ vội khẽ hô lên, bò xuống giường chạy ra ngoài bình phong đuổi theo Mạc Kỳ Hàn, từ phía sau lưng ôm chặt lấy hông của hắn, ngữ khí hoảng loạn vội vàng nói: "Không được đi!"

Thân hình Mạc Kỳ Hàn chấn động, ngừng bước chân, khuôn mặt xanh mét cứng đờ, áp chế một cỗ vui sướng đột nhiên dâng lên trong lòng, nhỏ giọng trách mắng: "Không đi thì ở lại làm cái gì? Không sợ ta không khống chế được tâm tình lại đánh nàng sao? Hoặc là lại ép buộc nàng sao?"

"Không sợ! Chàng nói chàng sẽ không lại thô bạo với với ta, ta tin chàng!" Lăng Tuyết Mạn cúi đầu nói nhỏ, lặng lẽ dán gò má trên áo bào tơ lụa thượng đẳng lạnh như băng của Mạc Kỳ Hàn, thấy hắn không có đẩy ra nàng liền lại gần một chút, cách lớp áo bào dán lên ngực của hắn.

Cảm xúc này chỉ là nhè nhẹ nhưng lại kích khởi một tầng sóng lớn trong đáy lòng, Mạc Kỳ Hàn mở môi, còn chưa phát ra âm thanh liền nghe được nhân nhi phía sau lại nói nhỏ: "Không phải chàng nói không bao giờ bỏ ta lại nữa sao?"

Trong lòng Mạc Kỳ Hàn chấn động, không tự chủ mềm giọng nói: "Nhưng nàng nói không muốn yêu ta, nàng có nhiều bất mãn với ta, ta không bằng bọn họ..."

"Không phải!"

Lăng Tuyết Mạn vội vàng ngắt lời, "Ta không có khinh thường chàng, thật sự một chút cũng không có! Mặc kệ thân phận của chàng là cái gì, ta đều không có không vừa mắt chàng. Chỉ cần chàng không phải một tên trứng thối tội ác tày trời khắp thiên hạ căm hận là được. Tuy rằng ta không rõ ràng lắm từ lúc vừa mới bắt đầu chàng chiếm lấy ta nhằm mục đích gì, nhưng ta tin chàng không có ác ý với ta, bằng không cũng sẽ không thể mấy phen cứu ta thoát hiểm. Bên cạnh chàng có một lão gia gia sư phụ dễ thương như vậy, lão gia gia không phải người xấu, chàng cũng sẽ không thể là người xấu. Lão gia gia tuy là sư phụ chàng nhưng hình như lại rất sợ chàng. Chàng đối với Hoàng Thượng, đối với chuyện hoàng gia rõ như lòng bàn tay, ta đoán chàng có quan hệ gì đó với Hoàng Thượng. Chàng chiếm lấy con dâu của ông ấy, có phải có thù oán gì nên muốn trả thù ông ấy không? Chàng nói thích ta có phải là thật hay không? Ta không muốn làm quân cờ trong tay chàng hoặc bất kỳ ai, bị người ta lấy làm công cụ trả thù. Nếu kết quả thật sự là như vậy, Tình nhân, ta sẽ hận chết chàng!"

Nói một hơi thật dài, Lăng Tuyết Mạn nuốt nước miếng yên lặng chờ Mạc Kỳ Hàn trả lời.

Thật lâu nam nhân kia không nói gì, nàng nhìn không thấy mặt hắn, không biết hắn suy nghĩ cái gì. Muốn đi tới phía trước, nhưng mới vừa buông tay, một bàn tay to liền gắt gao bắt được tay của nàng. Bàn tay ấy hơi lạnh, còn có một chút run run. Tim Lăng Tuyết Mạn nhảy dựng lên, không dám cử động nữa chỉ, lẳng lặng ôm phía sau lưng hắn.

Một hồi lâu sau, chân cẳng đã tê rần nhưng hắn vẫn đứng cứng ngắc tại, đành nhẹ nói: "Tình nhân ta đứng không nổi, chàng cõng ta được không?"

Mạc Kỳ Hàn không nói gì, ngồi xổm xuống, Lăng Tuyết Mạn vui sướng bò lên tấm lưng rộng lớn của hắn, ôm lấy cổ hắn, bàn tay hắn nâng hai chân của nàng đứng lên mới khẽ hỏi: "Đi đâu?"

Vương gia, vương phi muốn cưới thêm người khác ( quyển 1 )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ