Chương 39.

4.6K 184 7
                                    

Tôn Duật đang ngồi trong nhà hàng, ngơ ngẩn cầm cốc nước, dường như anh còn đang thấy được nụ cười của cô gái sáng nay. Anh vẫn còn nhớ được từng cử chỉ, nụ cười, ánh mắt của cô. Tất cả đều rất đẹp, hồn nhiên.

Đáng tiếc, Tôn Duật anh còn chưa biết gì nhiều về cô thì một người đàn ông đã kéo cô đi. Tôn Duật vừa nhìn thấy đã điên lên nhưng cũng không có đuổi theo vì nhìn thấy hai người dường như có quen biết. Chỉ kịp nhìn thấy hai người đi vào một khách sạn.

Ban đầu anh không có ý tìm kiếm cô nhưng hình bóng của cô cứ quanh quẩn, xâm chiếm hết suy nghĩ của anh. Tôn Duật một đường thuận lợi đến khách sạn, muốn tìm người. Nhưng sau một hồi miêu tả, tiếp tân cũng không tìm được nên anh quyết định bám trụ ở một nhà hàng gần khách sạn này. Anh không tin cô lại không đi ăn.

Dù sao thì anh cũng không thể tìm từng phòng một... Mặc dù anh rất muốn.

Chờ cả buổi chiều đến tối, Tôn Duật tất cả ý chí ban đầu đều tiêu tan không còn một mống. Vừa định đi về thì đã thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi một mình.

Ông trời thật có mắt... để anh gặp lại được cô. Không kịp suy nghĩ, anh liền bổ nhào về chiếc ghế đối diện cô.

Chu Linh nhìn nhìn người trước mắt, hơi ngạc nhiên. Đang yên đang lành, người này sao lại xông ra đây? Chu Linh lại nghĩ... Có khi nào là người quen trước kia của nữ phụ không đây? Cô không chắc chắn lắm, trong truyện cũng không có nhắc đến.

- Anh là...

Tôn Duật kích động nhìn cô.

- Tôi chính là người hôm nay đã cứu em đó... Quên nhanh vậy?

Chu Linh nhìn Tôn Duật, ánh mắt tràn đầy biết ơn, vui vẻ nói.

- Đương nhiên là nhớ, tiện đây tôi mời anh, coi như đền đáp ơn cứu mạng.

Tôn Duật cười đến vui vẻ.

- Còn chưa biết tên em đâu.

- Chu Linh. Còn anh?

- Tôn Duật.

Dương Thành đứng ở phía sau, thấy cô cười nói vui vẻ với người đàn ông khác, sắc mặt âm trầm, đen đi vài phần. Cũng không để ý đến hai người đang nói chuyện vui vẻ, đi đến bên cạnh Chu Linh liền ngồi xuống, tay khoác lên ghế của Chu Linh. Một bộ ông chủ lớn.

Hôm nay đã cảnh cáo tên này rồi. Không ngờ còn mặt dày đến đây.

Tôn Duật nhìn người đàn ông trước mắt, môi nhếch lên ý cười. Sau đó nhìn về phía Chu Linh hỏi

- Anh ta là?

Chu Linh thấy Dương Thành ngồi vào bên cạnh mình cũng không quan tâm.

Vừa định trả lời, Dương Thành đã lên tiếng chặn cô lại.

- Dương Thành, chồng của cô ấy.

Dương Thành vừa nói xong đã bị Chu Linh véo một cái thật mạnh trên đùi. Khóe miệng co quắp nói nhỏ.

- Anh chỉ nói sự thật.

Tôn Duật kinh ngạc, không tin nhìn Chu Linh. Anh không nói được cảm giác bây giờ của mình. Chỉ cảm thấy từ thiên đương rơi xuống địa ngục bất quá là như thế này thôi.

[Nữ phụ] Em là phiền phức của tôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ