Những ngày tháng sáu là những ngày bình yên đến lạ. Ve vẫn gọi nhau vang vang trên những hàng cây xanh màu lá. Nắng hè vẫn oi ả quét lên những mái nhà mọc san sát. Con đường đến trường vẫn trải dài, thưa thớt bóng người qua.
Còn hai tuần nữa mới đến ngày thi tốt nghiệp. Hôm nay lại là Quốc tế thiếu nhi. Ngồi học bài trong nhà mà phóng tầm mắt ra phố, thấy lũ trẻ cười đùa vô tư dưới những tán cây, em thấy lòng mình bình yên đến lạ. Tự dưng em thấy nhớ tuổi thơ. Ngày bé chưa có nhiều thiết bị hiện đại như bây giờ nên lũ con nít sống cùng khu phố hay bày đủ trò để nghịch. Hôm thì đá cầu, hôm nhảy dây, có hôm lại rủ nhau gom giày dép lại mà tạt lon trước sân nhà đứa nào đó. Hồi ấy vui lắm, đi hết con phố ai cũng nhớ mặt. Còn bây giờ, nhờ có mạng xã hội mà khoảng cách giữa người với người càng xa.
Có tiếng điện thoại reo. Em bấm nút nghe đã thấy giọng anh bên kia ấm áp. Anh rủ em đi dạo một vòng công viên cho mát, sẵn tiện thư giãn đầu óc sau mấy ngày ôn thi đến bơ phờ. Mấy phút sau, bóng anh thấp thoáng trước cửa. Em cũng xỏ chân vào đôi giày màu nâu đỏ, vui vẻ nhảy lên yên sau xe cho anh đèo khắp phố quen. Vòng bánh xe cứ xoay đều. Xoay đều.
- Đi ăn chút gì không? Mấy ngày không gặp nhau trông em ốm quá!
Anh vừa nói vừa nhấn bàn đạp. Em áp mặt vào tấm lưng rộng lớn của anh, hít hà mùi bột giặt thơm thơm pha lẫn tí mồ hôi trên áo. Rồi em cũng mỉm cười phụng phịu:
- Anh toàn bắt em phải ăn nhiều, lỡ như béo phì rồi xấu xí thì sao?
- Anh nuôi.
"Chàng trai của gió" đáp lời. Hai từ, bảy chữ. Vỏn vẹn thế thôi, vậy mà làm tim em như muốn nổ tung trong lồng ngực. Có chút hạnh phúc dâng lên đôi gò má, và em vòng tay ôm lấy bụng anh, môi tủm tỉm cười.
*
Tối nào cũng vậy, cứ đến bảy giờ là điện thoại em lại reo vang. Anh luôn ở đó, bên kia điện thoại, cất lên chất giọng ấm áp hỏi em đã ôn đến bài nào chưa. Em ấp úng trả lời, lúc có lúc chưa, dù đã học rất kĩ rồi nhưng cứ nghe thấy giọng anh quan tâm là câu chữ trong đầu đều bay sạch. Hẹn hò nhau đã hơn một tháng rồi, vậy mà tim em cứ lâng lâng như lúc mình mới yêu.
- Đề thứ 16 môn Anh, em làm đến đâu rồi?
- Xong hết rồi anh ạ. Nhưng em vẫn còn phân vân ở phần Reading.
- Sao thế? Khó quá à?
- Ừ...
- Hay dò đáp án với nhau thử xem nhé? Anh cũng cảm thấy chưa ổn ở phần Grammar.
Cuộc gọi kéo dài ba tiếng đồng hồ. Giọng em và giọng anh thay nhau đọc đề bài và đáp án. Thỉnh thoảng bọn mình có ngừng lại để kể nhau nghe đôi ba chuyện. Em có thói quen nghe nhạc trong lúc giải đề. Vậy là hòa theo câu chuyện của hai đứa, giai điệu một bản tình ca acoustic nhẹ nhàng vang lên.
" I have died every day waiting for you
Darling, don't be afraid

BẠN ĐANG ĐỌC
[Nalu] Thương
FanfictionXuân hạ thu đông, bốn mùa trôi chảy. Một năm, mười hai tháng cũng nhẹ nhàng lướt qua. Thương một người đến đau lòng... * Shortfic của Hiwashi Yunako, chỉ được đăng trên Wattpad. Đây là fanfiction viết vào những lúc ngẫu hứng của tác giả. Lịch đăng c...