Cuối tháng này anh bay.
Em chỉ biết thở dài. Từ hôm nhận được giấy báo trúng tuyển đến giờ đã hơn một tuần. Em mân mê mấy con hạc giấy vừa gấp xong, thả mình theo những dòng suy nghĩ. Những cánh hạc bé xíu nằm gọn trong bàn tay được thả vào lọ thủy tinh trong suốt kèm những vật trang trí khác. Chẳng hiểu thơ thẩn thế nào mà em lại nhớ đến anh.
Điện thoại reo vang bản nhạc quen thuộc. Em run run nhấc máy, nghe giọng anh trầm trầm. Giọng anh lúc nào cũng trầm như thế. Và ấm. Và mang đến cho em cảm giác ấm áp vô hình.
- Lucy, em có muốn đi chơi tối nay không?
- Dạ có. - Em đáp lời, nghe cả tiếng cười phì của anh ở bên kia màn hình điện thoại.
- Vậy bảy giờ tối nay anh sang đón nhé. - Anh hạ giọng thầm thì trước khi tắt máy. - Yêu em!
Đúng thời gian đã hẹn, em xỏ giày, khoác balo lên vai. Anh đã đứng ở cửa từ lâu, mỉm cười nhìn em trìu mến. Rồi anh chìa một tay ra cho em nắm, hai đứa tản bộ rong ruổi khắp các nẻo đường. Hôm nay là thất tịch, phố phường tấp nập bao nhiêu là người. Mấy đôi tình nhân xung quanh ai cũng tỏ ra hạnh phúc, mỗi em là im lặng không nói nên lời. Mà hình như không hẳn chỉ có mình em. Anh đi bên cạnh cũng chẳng lên tiếng. Hai bàn tay nắm chặt như thế, cớ sao em lại cảm thấy có khoảng cách vô hình?
- Em sao thế? Mỏi chân à?
- Em...
- Thôi, lên anh cõng. Đừng cố làm gì.
Em e thẹn gật đầu. Dù gì cũng sắp xa nhau rồi, em chẳng ngại thể hiện tình cảm thế này ở đám đông như hồi trước nữa. Ai nói gì cứ nói, em chỉ biết yêu anh mà thôi.
Đôi mình dừng chân trước một cây trúc to đặt giữa quảng trường. Anh thả em xuống rồi khoác vai em đến một quầy để sẵn giấy bút. Mỗi đứa một mảnh giấy màu, cứ thế viết điều ước của mình rồi treo lên cây. Em nghe nói, nếu giấy được treo càng cao thì ước muốn sẽ càng được Trời nhìn thấu. Vậy là em lại vòi anh cõng để mảnh giấy màu được chễm chệ ở ngọn trúc cao nhất mà em có thể với đến. Anh có hỏi làm thế để làm gì, em chỉ cười.
- Trò mê tín của em thôi.
- Ngốc!
Anh búng vào trán em một cái nhẹ rồi cười phì khi thấy em chun mũi tỏ vẻ giận hờn. Anh vòng tay ôm lấy bờ vai nhỏ, ngả đầu lên mái tóc em. Hơi thở anh ấm áp phả trên đỉnh đầu. Em có hỏi anh ước điều gì, anh cũng chỉ cười. Rồi hệt như lần bọn mình đi hái lộc đầu năm, anh khẽ khàng nói:
- Tiết lộ sẽ mất thiêng.
Hóa ra anh cũng mê tín chẳng kém gì em cả. Nhưng mà này nhé, em ước hai đứa chúng mình mãi mãi hạnh phúc đấy. Cách nhau bao xa cũng được. Xa nhau bao lâu cũng được. Miễn là lòng người không đổi, hai trái tim mãi hướng về nhau.
Thương, là đủ.
*
Anh bảo, chúng mình còn gần nhau được một tháng, hay là tận dụng những ngày tháng bảy ít ỏi này đi đâu đó cùng nhau. Nói là làm. Em và anh gom hết tiền tiết kiệm, đóng gói hành lý, rồi lên đường đến Veronica. Mùa hè oi bức là thế, nhưng đặt chân đến xứ sở sương mù bỗng dưng mát mẻ đến lạ. Không khí lành lạnh chạy qua da thịt, khiến em bất giác rùng mình. "Chàng trai của gió" mỉm cười choàng tay qua vai áo, như đang che chở em khỏi cái lạnh bất chợt của nơi này.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Nalu] Thương
FanfictionXuân hạ thu đông, bốn mùa trôi chảy. Một năm, mười hai tháng cũng nhẹ nhàng lướt qua. Thương một người đến đau lòng... * Shortfic của Hiwashi Yunako, chỉ được đăng trên Wattpad. Đây là fanfiction viết vào những lúc ngẫu hứng của tác giả. Lịch đăng c...