Hiện tại nếu không ôm Doãn Khởi trong tay, Tuấn Chung Quốc thật sự không thể tin trên thế giới này lại phát sinh chuyện kỳ lạ như thế, hơn nữa lại xảy ra với chính anh.
Buổi sáng sớm hôm đó, sau khi anh mở mắt chuẩn bị đón chào một ngày mới, anh cảm giác có một cục thịt nhỏ cuộn tròn bên cạnh người mình, kéo chăn lên để nhìn, thì thấy một đứa bé toàn thân trần truồng.
Được giáo dục tốt trong nhiều năm và tích góp nhiều kinh nghiệm phong phú khiến anh không la hét hoảng loạn nhưng có ai làm ơn nói với anh đang có chuyện gì xảy ra không?
Mái tóc đen mềm mại ép sát khuôn mặt nhỏ nhắn, lông mi cong vút thật dài, phía dưới hẳn là một đôi mắt linh động, mặc dù bây giờ đang khép lại, không thể chứng thực nhưng Tuấn Chung Quốc vẫn có thể khẳng định điều đó. Phía dưới chiếc mũi xinh xắn là một bờ môi hồng nhạt, ngón tay cái trắng nõn đút vào trong miệng mút, mơ hồ có thể thấy nước miếng chảy ra khi đang ngủ say, thân thể non nớt mềm mại cuộn tròn, thoạt nhìn là một cục cưng khoảng hơn nửa tuổi.
Vào lúc Chung Quốc đang ngắm nhìn thật kỹ đứa bé, lông mi của bé chợt hơi rung động, ánh mắt lóng lánh nước bất ngờ mở to nhìn Tuấn Chung Quốc, bỗng chốc, Chung Quốc đã bị thu hút, vô giác ngồi dậy, dịu dàng cúi nhìn cục cưng, muốn ngắm bé kỹ hơn.
Nếu như có ai nhìn thấy anh vào lúc này sẽ khẳng định tuyệt đối đây là kỳ tích lớn thứ mười (kỳ tích thứ chín, là sự xuất hiện ở Doãn Khởi bên cạnh anh). Một tổng giám đốc luôn lạnh lùng khắc nghiệt của tập đoàn Tuấn như Tuấn Chung Quốc vậy mà cũng có mặt dịu dàng tình cảm như thế, không phải là với người thân, tình nhân hay bạn chí cốt mà là đối với một đứa bé anh mới thấy chưa đến mười phút.
Cục cưng nháy đôi mắt rất to nhìn Chung Quốc, cái miệng nhỏ nhắn chu ra, nước miếng lưu lại ở chiếc cằm nhỏ xinh đẹp, cánh tay nhỏ bé ngắn tũn vươn ra hướng về phía Chung Quốc, muốn anh ôm. Chưa từng có kinh nghiệm nên Chung Quốc hơi ngây ngẩn.
"Baba~" Giọng nói yếu ớt truyền ra từ cái miệng nhỏ, Chung Quốc lại càng sửng sốt, "Baba~ Om om~" Những lời này hẳn là muốn nói "Ba ba, ôm một cái" Chung Quốc cẩn thận nhẹ nhàng ôm cục cưng.
Bé thấy Papa ôm mình, vui vẻ bật cười khanh khách, hai mắt to tròn cong thành hình trăng non, vô cùng đáng yêu không gì sánh được.
Cục cưng cười khiến trong lòng Chung Quốc rất vui, cục cưng đã mở miệng nói sao? Bé hiểu lời nói của chính mình sao?
" Cục cưng, con tên là gì?" Nâng cục cưng về phía trước người anh, để cục cưng có thể nhìn thẳng vào mình.
Bé vẫn cười rất hạnh phúc, cái miệng nhỏ nhắn chu lại, phát ra tiếng "K...Khở..." Chung Quốc cẩn thận phân biệt cách phát âm của cục cưng, "Khởi Khởi?" Anh thử gọi.
"Baba~" Cục cưng nghe được tên của mình, ở trong lòng Chung Quốc khua tay chân loạn xạ đáp lại anh.
" Gọi là Khởi Khởi sao? Cục cưng? Sao bé lại ở chỗ này? Con của nhà ai? Mình có thể nuôi bé không?' Tuấn Chung Quốc nghĩ thầm, càng nghĩ càng muốn giữ cục cưng lại, a không, bây giờ nên gọi là Khởi Khởi rồi.
YOU ARE READING
| chuyển ver | kookga • baba yêu con, khởi khởi!
Fanfictionlink gốc: https://my.w.tt/DnEOkrHz8N thể loại: Fluff, Romance, HE notes: truyện đã có sự cho phép chuyển ver của tác giả edit, vui lòng không re-up lại với mọi hình thức!