Sáng chủ nhật đẹp trời,Minh Lâm dắt về một thằng bé,đó là cậu em họ của anh.Thằng bé tên Thiên Bảo,vẻ mặt sáng sủa đẹp trai,nhưng lại luôn lầm lì,Minh Hy mỉm cười nựng má nó,lại bị nó tránh né :
-Đồ xấu xí.
-Này....EM!!!-Minh Lâm ngăn cô lại,anh nói rằng thằng bé bị mắc bệnh về tâm lý,rất khó chịu và khó hòa hợp với mọi người.Minh Hy xì một tiếng,cô ghét trẻ con.
------------oOo---------------
Chiều đó,Minh Lâm phải đi làm,giao cho cô trọng trách chăm thằng bé,đáng ghét là,cô muốn hòa hợp,nhiều lần bắt chuyện với nó,lại bị nó tuyệt tình gạt ra,còn nói những lời khó nghe,Minh Hy tức muốn chết,thằng bé ném đồ chơi vào người cô,Minh Hy tức giận đánh vào tay nó vài cái,kết quả thằng bé khóc toáng lên,dỗ mãi không nín,cô bực mình lôi áo nó bỏ vào kho,đóng kín cửa lại,bản thân thì đeo tai nghe ngủ thiếp đi.
-Minh Hy-cô mở mắt,thấy anh đứng trước mặt mình :
-Thiên Bảo đâu ?
-Em đâu có biết,chắc là nó chạy đi đâu chơi đó thôi.
Minh Lâm tìm khắp nhà cũng không thấy,anh tức giận :
-Minh Hy,rốt cuộc là thằng bé ở đâu?Anh giao cho em chăm sóc kiểu gì vậy?
-Sao anh mắng em,em có làm gì nó đâu.
Minh Hy nằm trên phòng chơi game,lại nghe tiếng quát của anh từ dưới phòng :
-Minh Hy,em xuống đây cho anh.
Khi cô xuống nhà,Minh Lâm đã tìm được thằng bé,nó đang nằm ngủ trên ghế,thân người dơ bẩn,mặt đầy nước mắt,người co lại trong rất tội nghiệp,Minh Lâm đang thay quần áo và lau người cho nó,sau khi bé đã ngủ say,Minh Lâm quay sang cô,quát to:
-Tại sao Tiểu Bảo lại ở trong nhà kho?
-Ách,em...chắc là nó chạy nhảy vào đó thôi.
-Em hay lắm,nói dối quen hơi,nó chạy vào đó rồi tự khóa cửa luôn...HẢ!!!!
Minh Lâm kéo cô lên phòng,anh rút thắt lưng,liên tục đánh vào mông cô.
Vút...Chát...A...-Minh Hy giãy nãy người,cô cố vùng ra khỏi tay anh nhưng không được.
Vút...chát
Minh Lâm liên tục đánh mạnh tay 3 cái,Minh Hy hét lớn lên:
-Đau quá!Tại sao anh đánh em chứ.Anh thật quá đáng.
Minh Lâm thả người. Làm Minh Hy ngã xuống đất.Cô ôm mông nức nở.
-Em giải thích cho anh mọi việc.Mau lên!
-Đúng,là em nhốt nó đó. Vì nó cứ khóc mãi. Phiền chết đi được.
-Tiểu Bảo chỉ là đứa trẻ,em đối xử với nó như vậy hả ?-Đồ con nít quỷ.Em ghét nó đó
-Em.-Minh Lâm bị chọc giận,anh lại kéo cô dậy. Tay liên tục đánh
Vút...Chát...Vút...Chát...
-Huhu...Đau!!!
Vút...Chát...
-Anh ơi đau quá đi mất!Đừng đánh nữa mà.
Có lẽ vì trong lúc tức giận,anh đánh mạnh hơn bình thường,Minh Hy cố gắng né người,nhưng làm sao đọ lại được sức của anh,mông đành phải hứng chịu lực đánh của anh.
Phía dưới lầu vang lên tiếng khóc,chắc là Tiểu Bảo đã tỉnh.Minh Lâm thả người cô ra. Anh chỉ vào góc tường:
-Em ra quỳ xuống góc đó. Quỳ thẳng lên.Một chút anh lên rồi nói chuyện.
----------oOo-----------
Minh Lâm sau khi dỗ thằng bé ngủ,lên phòng thấy Minh Hy quỳ ngay ngắn,cơn giận của anh cũng dịu bớt, anh ngồi lên giường:
-Em qua đây.
Minh Lâm kéo cô trước mặt mình,đưa tay vén tóc bết của cô:
-Em bị oan sao,thái độ gì đó.
-....-Minh Hy né tay anh.
-Em còn như vậy là anh đánh đó.