Cuối cùng cũng đến lớp, tụi con gái trong lớp thấy cậu cõng nó cũng nháo nhào cả lên. Cậu và nó chỉ nhìn nhau cười vì đã quá quen với diều này rồi.
Tôi: Woojin
Cậu định đi về bàn cậu thì nó nắm tay áo cậu níu lại
Woojin: Làm sao nữa đấy
Tôi: Tao......tao
Woojin: Đói
Tôi: Sao mày biết
Bị cậu nói trúng phốc nó mới ngạc nhiên nhìn cậu
Woojin: Ngoài tao ra thì còn ai hiểu được con khùng như mày
Tôi: Xớ. Tao đết cần mày nữa nhé
Nó đập tay xuống bàn định bụng sẽ cố đứng dậy đi và cũng thành công, mặc dù còn hơi đau nhưng vẫn đi được, nó cố đi thật nhanh ra khỏi lớp còn Woojin vẫn đang đứng đoa phì cười
- Woojin, cái này mình tặng cậu
1 cô gái với dáng vẻ yếu đuối đi đến đưa trước mặt Woojin 1 cái hộp to màu xanh, chỉ là giả vờ thôi chứ con đó nó chanh chua đanh đá lắm đấy. Nó đứng 1 góc cửa bên ngoài cũng trề môi ra mà nhìn. Bỗng chốc đôi mắt và khuôn mặt của WooJin lại trở về vẻ lạnh lùng chứ không dịu dàng như khi nãy nữa
Woojin: Xin lỗi, tôi không có thói quen nhận đồ của người lạ
Cậu lách người sang 1 bên mà đi ra khỏi lớp, đi ra thì thấy nó đang đứng đó lo lầm bầm cái gì đấy mà hình như nó không thấy cậu luôn
Woojin: Mày bị lên cơn à
Ôi mẹ ơi, cái giọng nói lạnh như nước đá đấy làm nó giật mình.
Tôi: Bị gì kệ tao
Nó cũng bỏ đi trước, còn người con trai kia thì đã hiểu được rồi, nó dỗi rồi cơ đấy. Đúng là trẻ con.
2 tay bỏ vào túi quần, cậu cũng đi theo sau lưng nó, tưởng chừng sẽ chẳng có gì cho đến khi nó va vào 1 người, người đấy lại là kẻ Woojin thù nhất. Chẳng ai khác là cậu ấy, người nó thích suốt hơn 3 năm nay
- Xin lỗi
Cậu kia xin lỗi nó mà nó dường như chẳng nghe được gì, không phải lúc trước từng nói sẽ xem nhau như người dưng sao? Sẽ không nói gì khi gặp nhau sao? Nhưng bây giờ....
WooJin đứng phía sau cũng dần tăng tốc bước chân của mình, khuôn mặt bây giờ như có thể giết người ngay lập tức, cậu bước đến nắm tay nó kéo đi thật nhanh, còn cậu ấy vẫn đứng đấy và nhìn theo bóng lưng 2 người.
Đến góc cầu thang Woojin quăng nó vào góc tường, 2 tay đặt lên vai nó, cặp mắt của cậu bây giờ lạnh ngắt nhìn nó
WooJin: Này, mày làm sao đấy?
Tôi: Tao...
Woojin: Nên nhớ đừng bao giờ đến gần nó, có tao ở đây nó sẽ không đến gần mày được đâu. Bây giờ chỉ phụ thuộc vào mày thôi, đừng bận tâm đến nó
Tôi: Ừm
Nó gật đầu rồi nhìn cậu, khuôn mặt cậu cũng đã thay đổi trở nên dịu dàng hơn, lúc nào cũng thế, bên cạnh nó cậu lại dịu dàng và quan tâm nó đến lạ. Lại 1 lần nữa cậu dang tay mình ra bảo bọc cho nó kĩ đến vậy.