WooJin: Ê GuanLin nó về rồi
Tôi: Mố?
WooJin: Nói mới nhắn tao này
Cậu giơ cái điện thoại ra trước mặt nó
Tôi: Sao nó không nói tao
WooJin: Sao hỏi tao
Tôi: Ầy
Buổi chiều tan học nữ sinh cả trường được phen nháo nhào khi thấy hình ảnh 1 cậu trai cao ráo, ăn mặc chất ngất đứng tựa người vào chiếc BMW bóng loáng đời mới nhất. Ánh mắt lạnh lùng đó vẫn quan sát xung quanh mà không nói 1 lời, khi chất ngời ngời toát lên từ người cậu làm những nam sinh gần đó cũng e thẹn mà bái phục, chỉ cần nhìn thẳng vào mắt cậu ấy thì cũng đủ thấy cạnh cả sóng lưng. Cho đến khi thấy người con gái nào đấy khuôn mặt hầm hầm bước ra thì môi cậu bất giác tạo nên 1 đường cong hoàn mĩ khiến những nữ sinh đấy chết đứ đừ, dáng vẻ lạnh lùng ngang ngạnh, kiêu hãnh kèm theo nụ cười đắc ý đó có chút gì làm cho cậu như vòng hào quang nổi bật. Thân thể lấy lại thăng bằng, đôi chân thon dài cất những bước đi nhanh chóng đến người con gái ấy. Cho đến khi...
Tôi: Uiiiii
Nó đụng đầu mình vào ngực của ai đấy vì cứ mãi nhìn xuống đất mà đi, cho đến khi ngẩng đầu nhìn lại thì nó không khỏi há hốc mồm, trời má......thằng bạn thân của nó đây sao?
GuanLin: Lo nhìn đi đâu đấy. Bản đồ nằm dưới đó à
Tôi: Kệ tao
Nó lườm cậu 1 cái cháy hết cả da thịt rồi lách sang 1 bên đi, nhưng làm sao có thể đi dễ vậy được, bàn tay cậu nắm lấy tay nó rồi kéo nó mạnh 1 cái ngã nhào về phía sau, cậu theo đà rồi đưa bàn tay còn lại quấn ngang eo nó để nó giữ thăng bằng. Nó như bị chọc điên lên, gỡ tay cậu ra rồi quay lên nhìn cậu
Tôi: Muốn gì?
GuanLin: Giận tao à?
Tôi: Bố mày không rảnh nha
GuanLin: Vậy mắc gì mày cáu
Tôi: Kệ tao
Nó lại lách sang 1 bên để đi và lần này cũng bị i như thế, nhưng chỉ khác nó lọt thỏm vào ngực của ai đó rồi bị ôm đến nghẹt thở thôi
GuanLin: Tao nhớ mày lắm đấy
Tôi: Bỏ ra coi
Nó vỗ vỗ vào ngực cậu nhưng vô ích, sức của nó và sức của cậu chênh lệch 1 trời 1 vực, như 1 con kiến và 1 con khủng long ấy. Còn nam sinh và nữ sinh đứng đấy nhìn cũng mắt chữ A mồm chữ O nhìn nó
Tôi: Cái thằng điên này bỏ ra coi
Cậu cuối cùng cũng chịu bỏ nó ra, nhìn nó chằm chằm rồi giở giọng trách mắng
GuanLin: Không có tao ở đây mày ốm hẳn đấy
Tôi: Liên quan gì đến mày à
GuanLin: Thôi cho tao xin lỗi đi mà
Tôi: Tao đâu có lỗi để mày xin
GuanLin: Tao muốn làm mày bất ngờ thôi
Tôi: Bất ngờ kiểu này đết vui đâu nhé