Chương 30: Kẻ thứ ba

250 16 3
                                        

Mỗi ngày đều lặng lẽ trôi qua theo cái định lí vốn đã được tuân theo như một vòng luân hồi của thời gian, và cuộc sống vẫn luôn về đúng cái vị trí vốn có của nó.

Đã ba ngày, nỗi đau mất mát trong lòng Momo đã vơi đi phần nào, nhưng vẫn còn vương vấn nơi vết thương chưa lành hẳn một nỗi thất vọng tột cùng dành riêng cho Taehyung

Tại sao chuyện như thế này mà Taehyung lại không hề nói với Momo dù chỉ một câu, hay đề cập đến dù chỉ một lần?

Phải chăng... chính Taehyung  là kẻ đã nhẫn tâm xuống tay với gia đình Momo?

Không thể nào! Taehyung  không thể làm chuyện như thế được, đặc biệt là chuyện này lại có ảnh hưởng đến Momo. Momo mệt mỏi gục đầu xuống bàn, những ngày qua thật sự Momo đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng suy cho cùng cũng không thể tha thứ cho Taehyung một cách dễ dàng như thế.

Mất mát lần này thật sự quá lớn, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà Momo đã đánh mất trọn vẹn hai chữ "gia đình".

Ding dong... ding dong...

Giây phút Momo luôn chờ đợi đã đến, nhưng tại sao những ngày gần đây nó hoàn toàn không hề có sức ảnh hưởng đến Momo

Lúc này, thứ Momo thật sự cần là sự yên tĩnh, chỉ cần như thế để quên đi tất cả.

- "Này này, mèo con!" – Một giọng nam dễ nghe cất lên, thật gần và cũng thật quen thuộc nhưng lại nhanh chóng chìm vào quên lãng.

Thật kỳ lạ, tại sao ngoài giọng nam đó ra lại không có thêm bất kỳ thứ âm thanh nào khác?

Nhưng Momo vẫn gục xuống bàn, chẳng màng để tâm đến những sự kiện đang xảy ra xung quanh.

- "Mèo con!" – Giọng nam kia lại một lần nữa cất cao giọng, một bàn tay đưa lên lay lay người Momo

Dường như tên kia đang gọi Momo thì phải.

Momo từ từ ngước mặt lên, đập vào mắt là gương mặt khó ưa của tên Kim Sung Min( không nhớ xem lại chương 29).

- "Em không nghe hay giả vờ không nghe thế?" – Sung Min đưa tay về phía mặt Momo, nhưng bàn tay ấy lập tức bị gạt ra một cách chán ghét.

- "Tôi là mèo con từ bao giờ?" – Momo khó chịu trả lời, đúng là cái biệt danh ngớ ngẩn, khi không lại ví người với mèo!

- "Từ khi tôi nhìn thấy em!" – Một nụ cười thân thiện tựa như ánh mặt trời buổi sớm lại nở nên đôi môi kia, nhưng Momo lại cảm thấy trong nụ cười đó đang chứa đựng sát khí.

- "Thế thì tôi gọi anh là đồ ngớ ngẩn nhé!" – Momo đập bàn đứng dậy, sau đó quay người bỏ đi.

Nhưng bằng phản xạ nhanh nhất, Sung Min lập tức nâng người Momo lên và vác đi như một món hàng hoá.

Đến tận lúc này, Momo vẫn chưa kịp định hình lấy một giây và hoàn toàn bị Sung Min đưa đi, chỉ kịp trông thấy cả chục ánh mắt từ trong lớp mang một ánh nhìn nảy lửa chiếu thẳng vào mình.

Thì ra từ nãy đến giờ, không chỉ có riêng cả hai tồn tại trong lớp, nhưng tại sao Momo lại không hề nhận định được những gương mặt ấy.

- "Này, tên ngớ ngẩn kia, thả tôi xuống!" – Momo tức giận đập đập tay vào lưng của Sung Min, nhưng những ánh mắt khác nhau lại liên tục chiếu thẳng vào Momo khi mỗi bước chân của Sung Min bước qua từng dãy hành lang.

Nhưng Sung Min hoàn toàn phớt lờ Momo, cứ tiếp tục bước đi.

- "Này! Tên khốn! Tôi bảo thả tôi xuống!" – Momo ngừng không đập tay vào lưng Sung Min  nữa, phải dùng biện pháp mạnh thôi!

Momo hít một hơi thật sâu...

Nhắm mắt lại...

Những bước chân của Hạo Thần vẫn đều đều, chậm rãi di chuyển trên dãy hành lang.

Này thì "mèo con"!

Momo lại sử dụng "tuyệt chiêu ngàn năm", phập một cái vào vai Sung Min.

Cả người Sung Min run lên, sau đó bước chân khựng lại.

Và tất cả học sinh trên dãy hành lang cũng dừng bước.

1s...

2s...

3s...

- "Em không phải mèo con!" – Đột ngột Sung Min  buông một câu nói khẳng định, sau đó gương mặt dần tối sầm lại.

- "Gì cơ?" – Momo ngơ ngác hỏi, tự dưng lại phủ định chính biệt danh của mình đặt ra là thế nào?

- "Em là mèo hoang!" – Lại thêm một câu khẳng định cực kỳ "tầm cỡ", có khả năng đánh gục ý chí phản kháng của Momo

[Chuyển ver] [BTS x Twice] [Vmo] Bắt được rồi vợ ngốc🍑Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ