Tự dưng con Vân bị chững lại, nó suy tư một hồi rồi chạy vù qua bể vặn vòi để nước mưa chảy vào tay, đoạn ranh mãnh nhỏ lên mắt. Đợi đến lúc tôi giật hòn đá nó mới khóc lóc thê lương thống khổ.
- Không được đâu anh Đăng, em van em cầu anh, xin anh đừng cướp đi hòn đá Khôi của em. Anh không nghe cô giáo dạy ư? Tình mẫu tử thiêng liêng biết bao, anh nỡ lòng nào chia cắt?
Ớ cái gì vậy? Dì Minh nhà tôi là dì tôi, lấy đâu tình mẫu tử ở đây? Với cả dì chỉ khóc thôi chứ có gào thét như nó đâu nhỉ? Cơ mà nó sáng tạo chả nhẽ tôi lại im ỉm, tôi cũng phải thêm mắm dặm muối chứ.
- Vân à, anh nào có chia cắt mẹ con tụi em. Anh chỉ bế hòn đá Khôi về thôi mà, em có thể qua thăm con bất cứ lúc nào.
- Vậy sao anh không để hòn đá Khôi ở đây, anh cũng có thể qua thăm con bất cứ lúc nào mà?
Con Điệu hỏi xoáy, chính câu hỏi đó cộng với trí thông minh kinh khủng khiếp của mình, tôi dường như đã hiểu tất cả. Tôi có thể để hòn đá Khôi ở lại với con Vân nhưng ba Hải không thể để tôi lại cho dì Minh, lý do chỉ có thể là do sức hút từ tôi quá lớn, ba chẳng nỡ rời xa, dì cũng vậy, thế nên ba và dì mới đau khổ đến thế. Tôi kể mọi chuyện cho con Vân nghe, nó gật gù đồng cảm.
- Tớ hiểu mà. Hồi xưa tớ nhỏ xíu, mỗi lần ăn cỗ xong chị Quỳnh lại nhờ tớ bảo với bà ngoại giao cho chị Oanh rửa bát để chị ở trong nhà chơi với tớ, tại tớ xinh quá chị không nỡ rời xa á. Chị Oanh cũng nhất định không chịu ra giếng rửa bát vì bị vẻ dễ thương của tớ thu phục. Kiểu có mỗi một con Vân xinh đẹp thôi mà các chị tranh nhau sứt đầu mẻ trán, thật đáng thương.
- Ừ, tao cũng thương dì Minh với ba Hải quá cơ. Cớ làm sao trên đời chỉ có một con Vân và một thằng Đăng mày nhỉ?
- Chịu thôi, lỗi đâu phải của tụi mình, lỗi là do ba mẹ sinh ra tụi mình quá xuất sắc ý chứ, mình cũng đâu làm được gì đâu.
- Công nhận, chẳng ai chống được tạo hoá, nhờ Điệu nhờ?
- Chuẩn luôn. Nếu như xinh đẹp là sai thì tớ đành phải chấp nhận cả đời này mình không bao giờ đúng.
Con Điệu thở dài thườn thuợt, tôi cũng thở dài theo nó. Chị Thơm cầm chai nước mắm mới mua đi ngang qua hóng hớt được chuyện liền nhảy vào ghé tai tôi thì thầm.
- Mày bảo với con Vân là nỗi khổ của nó chẳng thấm vào đâu so với cô gái xinh đẹp nhất trên đời này là tao đâu, cứ lạc quan lên mà sống thôi.
- Con Điệu ngay kia, sao chị không đi mà bảo với nó?
Tôi thắc mắc, con Vân ngây ngô hỏi.
- Chị Thơm bảo em cái gì cơ?
Rõ ràng nó chớp mắt long lanh dễ cưng quá trời mà thế nào chị Thơm lại nhìn thành nó lườm chị. Hơi run run, chị chuyển ngay sang chủ đề khác.
- Không có gì, bảo anh họ mày đừng si mê tao nữa, dù trái tim tao đủ chỗ trống cho anh ấy thì tao cũng không thích lấy chồng xa đâu.
Con Vân hiểu ý chạy vào chuyển lời, anh Thắng nhà nó học lớp bảy, trường của anh ở trong Nam tổng kết trước trường tôi nên anh ra ngoài Bắc nghỉ hè từ tuần trước. Hôm nào anh Thắng sang nhà tôi xin lá lốt chị Thơm cũng chạy ra nhăn nhó.
- Sao xin lắm lá lốt thế? Anh thích em nên lấy cớ hả?
Anh Thắng ngây ngô lắc đầu, chị Thơm hắng giọng bắt nạt.
- Không thích sao ăn mặc đẹp trai thế?
- Ơ, anh vốn đẹp trai mà. Mặc gì chả đẹp như thế!
Anh Thắng phân trần, hai má chị Thơm đỏ phừng phừng, chị bĩu môi lý luận.
- Xạo, rõ ràng cái quần bò hôm nay đẹp hơn cái quần ngố đỏ hôm qua.
Rút kinh nghiệm, chiều hôm sau anh Thắng mặc chiếc quần ngố đỏ, tuy nhiên anh vẫn không sống yên với chị Thơm.
- Anh sợ em phát hiện ra anh thích em nên cố tình mặc xấu đi phải không? Anh không cần tốn công che giấu tình cảm của mình đâu, em biết hết cả rồi.
Quá bất lực, anh Thắng giao lại trọng trách xin lá lốt cho con Vân. Tất nhiên gặp chị ngoài ngõ anh cũng trốn biệt. Chị Thơm hỏi dì Minh có phải anh Thắng ghét chị không thì dì một mực khẳng định không phải, dì bảo Thơm của dì dễ thương như này ai mà ghét cho được? Dì khiến chị có những suy nghĩ vô cùng táo bạo.
- Gớm anh Thắng mê tao như điếu đổ rồi Đăng ạ, thậm chí bây giờ anh còn không dám đứng đối diện với tao.
Chị tỏ ra vô cùng khó xử, nhưng dần dà tôi phát hiện ra chị rất hay thích sang nhà con Vân xin mồng tơi, cho dù chỉ xin về để một xó, và hễ cứ bước chân ra ngõ chị lại phải chải đầu ba bốn lần, mái tóc rễ tre vàng quạch gài đầy những bông hoa bưởi trắng muốt. Con Vân trông thấy hay hay liền đòi bắt chước, nhưng anh Thắng không cho nó nhặt hoa rơi dưới đất bẩn, anh trèo lên cây hái cho nó chùm hoa nở rực rỡ nhất.
Nó cười hớn ha hớn hở, tôi không hề nhìn nhầm đâu, nó đã cười với anh Thắng nhà nó lần thứ ba liên tiếp trước mặt tôi. Vậy mà nó còn có thể làm như không có chuyện gì xảy ra, gọi tôi ngọt xơn xớt.
- Ba Đăng ơi, gài hoa cho mẹ Vân với.
- Còn lâu đi, tao không thèm chơi trò ba Đăng mẹ Vân với mày nữa.
Tôi thó luôn hòn đá Khôi trong túi của nó, chạy một mạch ra chỗ bờ rào. Con Vân đuổi theo tôi, nó hỏi tôi làm sao chứ? Tôi chả làm sao cả, tôi bắt luôn con gà con đang mổ thóc gần đấy, tôi cho con gà mổ lên hòn đá Khôi rồi quay sang vênh váo với nó.
- Mày đi mà chơi với anh Thắng của mày đi, tao cóc cần. Tao tuyên bố khai trừ mày ra khỏi gia đình tao. Tao sẽ cưới vợ mới là con gà này, gia đình chúng tao bây giờ sẽ là ba Đăng mẹ Gà và hòn đá Khôi.
Con Vân rơm rớm nước mắt rồi tự ái bỏ đi, để lại tôi chơi với con gà một mình. Con gà này chả biết nói gì cả, tóc nó còn vàng hơn cả tóc của chị Thơm, cái đầu thì nhỏ xíu chẳng gài được hoa bưởi. Nói tóm lại, nó chẳng có lấy nửa điểm xinh đẹp. Thấy chán chán nên tôi bỏ nó lại chỗ cũ rồi về nhà quét dọn.
Tôi quét được nửa cái vườn thì anh Tài cháu bà cả Ngận ghé qua quát ầm ầm, đổ cho tôi tội ăn trộm gà con nhà anh. Anh Tài học lớp mười hai, thành tích học tập rất thấp nhưng thành tích đánh nhau thì vô đối, bởi vậy cả xóm tôi đứa nào cũng sợ anh.
- Cô Mây ơi cô có thấy con gà nhà cháu không ạ?
- Có, thằng Đăng vừa cầm về. Cơ mà nó chơi chán vứt xuống ao rồi.
Mẹ Mây bị hoa mắt à? Tôi đâu có vứt con gà nào xuống ao, là tôi tức con Vân nên tôi liệng hòn đá Khôi đi thôi mà. Nhưng anh Tài thà tin lời mẹ chứ không nghe tôi giải thích, anh nhấc bổng tôi lên rồi khiêng tôi ra ao doạ dìm tôi chết để trả thù cho con gà. Mà hình như không phải doạ, anh chuẩn bị dí đầu tôi xuống thật, còn tôi thì gào thét toán loạn.
- Mẹ Mây ơi cứu con với, mẹ ơi bảo anh Tài tha cho con mẹ ơi.
Mẹ Mây đang ngồi giặt áo quần ở bờ ao bên kia, mặc dù tôi kêu rất to nhưng mẹ chẳng hề ngẩng đầu lên nhìn tôi.
BẠN ĐANG ĐỌC
Giậu mồng tơi năm ấy [FULL]
Teen FictionĐây là tuyển tập những mẩu truyện ngắn! - Ngoại truyện Vì Vợ Là Vợ Anh, viết về bác Đăng và bác Vân.