– Bác có thể đứng đây chờ tui - Vương Tuấn Khải
– Này cậu không biết cám ơn bác ấy sao? - Vương Nguyên
– Đó là việc bác ấy phải làm
– Nhưng cậu phải biết lễ phép chứ
– Đừng "già đời" quá em à
– Tui đếm 1 2 3
– Này
– 1
– Không sao đâu cậu, đó là việc tui phải làm mà - Bác tài xế
– Thấy chưa, bác ấy nói khỏi kìa - Tuấn Khải
– 2
– Em...
– 3....
– Cháu cám ơn bác
– Tui không dám - Bác tài xế
– Tui cám ơn thì bác nhận đi, không tui lại bị "thầy" chửi đấy
– Cậu ăn nói với người lớn thế sao? - Vương Nguyên
– Em muốn gì đây?
– Xin lỗi bác ấy
– Không
– 1
– Đừng uy hiếp anh
– 2
– Không bao giờ
– 3
– KHÔNGGGGGGGG
– OK tui tự tìm đường về
– Nè em
– Sao?
– Đang đi chơi với anh mà
– Tôi không đi chơi với những người không biết 2 từ cám ơn và xin lỗi trên cửa miệng. Nếu nó quá khó với người đó thì tui xem người đó không làm được bất cứ chuyện gì
– Được, anh sẽ xin lỗi, về nhé
– Được
– Cháu xin lỗi bác, bác chờ cháu ở đây nhé
– Dạ vâng
Đây là đâu nhỉ? Không phải công viên cũng chẳng phải sở thú, nó khá giống 1 khu rừng thu nhỏ và chỉ toàn là chim chứ không có con khác. Nhưng ở đây có 1 điều là có người trông coi, cắt tỉa và chăm sóc chim.
– Này nhìn đủ chưa đấy
– Sao...sao dẫn tui đến đây
– Vì anh biết em thích sự bình dị, đặc biệt là thiên nhiên chứ gì
– Cậu điều tra tui?
– Không, đó gọi là tìm hiểu
– Được, giờ làm gì nào?
– Follow me
WOW, một dọc dài cây với cây trên 1 thảm cỏ xanh mướt lại có 1 vài bong bóng trên thân cây. Đến 1 bãi cỏ lớn thật lớn có 1 điều gì đó rất khác: tại sao ở giữa lại có trái tim và nhiều bong bóng xung quanh thế, cậu ta muốn gì
– Theo anh
Cậu ta kéo tui vào cái hình trái tim đó và cầm 1 chiếc bong bóng màu xanh biển lên và đưa tui. Bong bóng tự bể và xuất hiện 1 cành hoa hồng trên tay tui. Cậu ta móc chiếc nhẫn từ túi quần và đưa ra trước mặt tui. Bỗng pháo nổ lên ngay hình trái tim ấy
BẠN ĐANG ĐỌC
[Longfic] [Khải Nguyên] Thầy Ơi ! Anh Yêu Em
RomanceMột câu chuyện tình lãng mạng khá hay giữa chàng học sinh và thầy giáo nhỏ hơn một tuổi . Giáo án, sách, máy tính...... thiếu gì nữa ta? Sáng sớm mà thầy Nguyên Nguyên của chúng ta lại loay hoay với tùm lum thứ rồi. Số là vầy, tối qua thầy cứ lo...