Tia nắng ấm áp mặc sức nhảy nhót, phản phắt trên gương mặt kiều diễm còn đang sây giấc của nàng. Khẽ khàn cựa người, tia nắng lóe lên làm mắt nàng đục đi không thể nhìn rõ vạn vật xung quanh, chỉ thấy mờ mờ ảo ảo phía sau rận tre có ánh mặt trời đang chói chang chiếu rọi đến mọi nơi. Vươn vai, nàng cố ngồi dậy, nàng đã ngủ bên cửa sổ suốt đêm qua luôn sao? Tự hỏi bản thân, nàng đứng lên đi đến bên cửa phòng, vừa tính chạm tay vào mở cửa thì đã có người nhanh hơn nàng một bước mà đẩy ngược cửa về phía bên trong nàng, làm nàng giật mình:
"Thưa tiểu thư, tôi mang nước đến để người rửa mặt đây ạ!"
"Đừng gọi tôi là tiểu thư nữa!"
"Ôi không, nếu không gọi người là tiểu thư tôi sẽ bị phu nhân chỉ trích mất, mong tiểu thư lượng thứ!"
"Bà ta vẫn còn diễn sao? Giỏi thật đấy!"
Nàng cười khẩy rồi cho cô hầu gái ra phía ngoài đợi, sau khi rửa mặt nàng nhanh chóng bước ra bên ngoài. Cái gì đây chứ? Hàng tá người này là đang canh giữ nàng sao? Bà ta thật biết cách làm người khác tức điên lên mà!
"Thưa tiểu thư, tiểu thư phải đến Mộc Quán để chuẩn bị những bộ trang phục mới ạ!"
"Được rồi, ngươi đưa ta đến đó đi!"
" Vâng, người cứ đi theo tôi!"
Cô hầu đưa hướng tay về phía trước ngỏ ý mời nàng đi lên phía trên, nàng vẫn với tư thế ung dung, thư thái như không có chuyện gì nhanh chóng đi đến Mộc Quán nơi mà cô hầu đã nói để chuẩn bị những bộ trang phục để phù hợp với công việc của nàng. Nàng đi đến đâu, bọn canh gác đều đi theo nàng đến đó, nàng đến được Mộc Quán thì bọn họ cũng đứng bên ngoài mà chờ đợi. Bước vào bên trong, bao nhiêu là thước lụa, gấm nhung đủ màu sắc làm cho nàng cảm thấy thích mắt:
"Thưa tiểu thư, Hwang phu nhân nói người cứ việc chọn những gì mà người thích, bên này là vải, còn phía bên kia là giấy son và phấn!"
Cô hầu gái tận tình chỉ dẫn nàng, đưa nàng xem từng mảnh lụa, vải nhung. Nàng bước đến lấy một mẩu lụa tơ mỏng màu trắng sứ, ướm thử vào người, màu trắng sứ kết hợp với làn da trắng hồng của nàng thì không chê vào đâu được. Sau khi hoàn tất nàng nhanh chóng trở lại khuê phòng của mình, lúc này chỉ có nàng một mình nhìn nàng mới đơn độc làm sao? Nước mắt ngắn nước mắt dài mà tự oán trách bản thân, nhưng đời có ai mong bản thân phải chịu như vậy, nghe tiếng cửa được đẩy vào, nàng lau vội giọt nước mắt còn động lại trên má, nở nụ cười thật tươi rồi nhìn về phía cửa ra vào. Nàng nghĩ không sai mà, chính là mụ già đang muốn dụ dỗ nàng để nàng dễ dàng phục tùng theo bà ta.
" Hwang phu nhân, là bà sao?" _ nàng giả vờ lên tiếng hỏi.
" Cô đã chuẩn bị xong hết chưa?"
" Chuẩn bị? Là chuẩn bị về việc gì?" _ nàng giả vờ như không hiểu lời bà ta, quả thật thì mụ già này rất lắm chiêu, nên cô phải hết sức đề phòng.