Chương 12

3.5K 291 0
                                    

Ong Seong Wu mượn rượu khóc rống một lúc lâu. Cho đến lúc kiệt sức, mới mê man ngủ.

Kang Daniel thấy người say thành như vậy, cũng không tiện đưa về nhà. Cẩn thận suy nghĩ một chút, Kang Daniel ngồi xổm xuống đem người mất đi ý thức là Ong Seong Wu cõng lên lưng, ra khỏi quán bar.

Giữa trưa ngày hôm sau Ong Seong Wu tỉnh lại. Ong Seong Wu mơ mơ màng màng mở mắt ra, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, điều làm cho Ong Seong Wu hoảng hốt hơn là, Ong Seong Wu phát hiện nơi mình đang ở không phải là phòng của mình.

Tình huống gì đây?

Ong Seong Wu cau mày, cố gắng nhớ lại xem đã xảy ra chuyện gì. Hình như là Hwang Min Hyun gọi cậu đi uống rượu, sau đó, chính mình cũng uống rượu?

Lúc Ong Seong Wu đang xoa xoa huyệt thái dương, thì có người đi vào.

" Ôi chao anh trai của tôi ơi, rốt cuộc cậu cũng tỉnh! " là Hwang Min Hyun, " Cậu biết cậu đã hù chết tôi rồi không? "

" Min Hyun? "

" Ừ, tạm được, còn nhận ra tớ thì xem ra không uống đến ngốc." Hwang Min Hyun thỏa mãn gật đầu, " Tớ làm canh giải rượu cho cậu, ở trong nồi còn nóng đấy, cậu rời giường thì uống! "

" Cảm ơn cậu." Ong Seong Wu cười với hắn.

" Không cần khách khí không cần khách khí, nói cho cùng thì là lỗi của tớ. Xin lỗi nhé, tớ thực sự không nghĩ tới cậu vừa uống đã say, sớm biết thế đã không gọi cậu điên theo tớ rồi." Hwang Min Hyun trong lòng vẫn còn sợ, Kang Daniel tức giận như hôm qua là lần đầu tiên hắn thấy, suýt chút nữa thì hắn đã không thể thấy mặt trời ngày mai rồi. Vất vả lắm mới bảo vệ được cái mạng nhỏ, Kang Daniel đột nhiên lại gọi cho hắn, làm hắn sợ muốn chết.

" Đúng rồi, đây là nhà cậu? " Ong Seong Wu hỏi Hwang Min Hyun, " Hôm qua cậu đưa tớ về sao? "

" Trừ tớ ra thì còn có thể là ai được? " Hwang Min Hyun cười cười, " Cậu ngất thẳng cẳng, tớ lại không biết nhà cậu ở đâu, vừa vặn mấy hôm nay cha mẹ tớ đi công tác không ở nhà, liền nghĩ cứ đưa cậu về nhà mình là được rồi."

" Làm phiền cậu rồi." Ong Seong Wu làm động tác vặn cổ xong xuống giường. Chưa đi được mấy bước đột nhiên lại nghĩ đến gì đó, Ong Seong Wu cẩn thận hỏi Hwang Min Hyun: " Hôm qua sau khi uống say, tớ có làm chuyện gì hoang đường không? "

Hwang Min Hyun lắc đầu, " Không có."

" Thế có nói bậy bạ gì không? "

" Cũng không."

" À, vậy được rồi."

Ong Seong Wu rửa mặt rồi uống canh giải rượu, ở nhà Hwang Min Hyun một lúc rồi về. May sao mẹ cũng không hỏi gì nhiều, có thể là hôm qua Hwang Min Hyun đã thông báo rồi. Chỉ là đầu đau kinh khủng, Ong Seong Wu cảm thấy lần sau không thể tùy tiện uống rượu.

Khúc nhạc dạo nhỏ này cứ như vậy mà qua đi, thời gian trôi qua bình thường.

Nhưng cũng có chuyện không bình thường. Ví dụ như, Kang Daniel và Ong Seong Wu. Hai người dường như hình thành một loại ăn ý, đều tránh né đối phương. Bình thường cũng không nói chuyện với nhau, thậm chí là gặp nhau cũng không chào hỏi. Loại không khí ngột ngạt này, ngay cả Hwang Min Hyun và Ji Hoon cũng nhận ra.

[ OngNiel ] Thầm Thương Trộm NhớNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ