Thời gian trôi đi nhanh đến nỗi khi Jihoon ngủ dậy cũng đã là xế chiều. Cái bụng sôi sùng sục đã giục cậu phải đứng dậy đi tắm rồi làm một bữa ăn thật no nê mới được!! Với tay lấy áo khoác, khóa cửa cẩn thận, cậu liền bắt taxi đến chợ đêm bậc nhất Bắc Kinh.
Nơi đây vào bốn năm trước chỉ là một cái chợ nho nhỏ, ít người ghé qua. Vậy mà giờ đây nó to hơn cái chợ cũ gấp mấy lần. Trong chợ cái gì cũng bán. Đồ ăn vô vàn, toàn thứ mà Jihoon cậu rất thích. Nào là kẹo hồ lô này, nào là xiên mực chiên này, nào là kẹo bông gòn đủ sắc màu này, ..... thật sự rất ngon a~~~
Nhìn những quầy quán này, cậu lại nhớ đến Park Woojin!! Woojin của cậu rất thích đi chợ đêm. Vào những ngày quốc khách hay lễ nghỉ đông, anh đều kéo Jihoon đến đây. Kéo cậu cùng len qua dòng người đến những quán ăn vặt.
Lòng cậu từ bao giờ lại trĩu xuống. Cậu nhớ anh lắm!! Cậu muốn gặp anh lắm!! Ở Bắc Kinh rộng lớn này, anh đang nơi đâu?? Anh có biết cậu về hay không?? Anh có nhớ cậu không?! Khẽ khịt mũi vài cái, cậu thở dài đầy nặng nề, tự nhủ lòng mình
"Park Jihoon, mày phải mạnh mẽ lên!! Không được khóc!! Mày là đàn ông cơ mà!! Mày chắc chắn sẽ tìm được anh ấy!! Đến lúc ấy, nói ra hết tâm tư lòng này, sẽ làm mày nhẹ nhõm hơn!! Phải cố gắng lên!!"Đang tự dằn lòng mình để không khóc thì bỗng một bàn tay đưa đến trước khuôn mặt đang cúi gằm của cậu một chiếc khăn giấy cùng giọng nói trầm ấm mà Jihoon khắc sâu trong tâm trí đến chết cũng không quên
"Lau nước mắt đi!! Khóc cái gì chứ?? Từ bao giờ lại yếu đuối như thế này??" Không để cậu kịp định hình lại, người đó liền kéo cậu vào lòng, ôm thật chặt
"Cuối cùng cũng tìm được em, Park Jihoon!! Thật thoải mái a"Jihoon mở to hai mắt, tim chợt lệch vài nhịp. Hơi ấm này, giọng nói này, ngữ khí này, không phải là của anh hay sao?? Không phải là của Park Woojin hay sao??
Cậu khẽ ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt của cả đời này cậu không thể quên ..... chính là anh!! Là Park Woojin của cậu!! Là anh thật rồi!! Jihoon đưa tay lên sờ khuôn mặt Woojin như muốn chắc chắn mình không mơ. Từ vầng trán, đôi chân mày cho đến đôi mắt, sống mũi, hai bên gò má rồi miết nhẹ môi anh một cái. Hồi trước anh đã đẹp, giờ còn đẹp trai hơn, tiêu soái hơn rất nhiều. Nước mắt tựa như những viên ngọc châu tự bao giờ đã rơi xuống, lăn dài trên gò má cậu. Cuối cùng, cậu cũng được gặp anh rồi, cuối cùng cũng yên lòng rồi!!
Woojin khẽ đưa tay lau đi những nước mắt kia. Kì thực, anh cũng có chút đau lòng!! Sau khi biết được nhân viên được chuyển đến là cậu, anh đã chết lặng trong lòng. Sự chết lặng ấy không phải là tuyệt vọng mà ở đâu đây trong anh, một nụ hoa hy vọng chớm nở. Nó nở quá đột ngột khiến anh không kịp tiếp nhận. Woojin không biết ngày mai gặp cậu, anh sẽ phản ứng thế nào! Ngày mai cậu gặp anh, liệu cậu còn nhớ anh không!? ....... Có vô vàn câu hỏi lại một lần nữa ập lên đầu khiến tâm trí anh chả còn tập trung nổi vào công việc nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ CHAMWINK] Chúng Ta Là Mãi Mãi ❤️❤️
FanfictionKhi hai con người đã bỏ lỡ nhau, họ liền có thể cùng nhau cố gắng!! Cố gắng hơn một chút, họ liền có thể bên nhau!!! Vậy hạnh phúc thực chất là gì??! Là khi họ được ở bê...