Chương 248: Cô lại một lần nữa trong lúc vô tình cứu anh!
"Vo ve" chấn động trong túi quần truyền tới, da thịt có chút tê dại chát chát .
Cố Bắc Thần môi mỏng mím chặt tạo thành đường cong, anh cố gắng mở mắt, nhưng là... Cả người thật giống như tan rã làm sao cũng không mở ra được.
Điện thoại di động một mực reo lên, mãi mới ngừng nghỉ, Cố Bắc Thần trừ ý thức... Đều chưa có thể động đậy một cái.
Giản Mạt nhíu lông mày,đối với Cố Bắc Thần không có nhận điện thoại có chút cảm giác không nói ra được...
Vốn là,anh hẹn cô ăn cơm, chậm thời gian không có nói cho cô liền coi như xong, cô gọi tới lại không có ai nghe vốn phải là tức giận. Nhưng là, cô vào lúc này trong lòng lại thấy bất an.
Giản Mạt nhịn một chút trong lòng tâm tình tán loạn, lại một lần nữa gọi điện thoại đi qua...
Tiếng chấn động vang lên lần nữa, trong không khí tràn ngập mùi xăng gay mũi, cơ hồ nhấn chìm tâm tình người.
Cố Bắc Thần mí mắt khinh động lại, điện thoại di động reo lên dần dần mở mắt... Tầm mắt mê ly lộ ra hư ảo phía trước xe đã lộn chổng vó lên trời
Điện thoại di động reo lần nữa, Cố Bắc Thần vô lực mà thật thà vỗ lại mi mắt, cả người xương cốt giống như gây dựng lại... Anh muốn ý thức khống chế, lại không có cách nào.
Ngừng nghỉ năm sáu giây, điện thoại di động lần nữa reo lên...
Cố Bắc Thần cũng không biết thời khắc này từ nơi không rõ ý thức, tay chống đất, âm thầm cắn răng cố gắng đứng lên... Anh không có đi nghe điện thoại, chẳng qua là lảo đảo bước chân, lôi kéo đau đớn đến thân thể vô lực đi về phía đường bên kia.
"Tích, xuống..." Âm thanh quỷ quyệt vang vọng ở trên không dưới bầu trời đêm tịch, trong bình xăng dầu thuận theo nhỏ xuống một bãi Mù nâu bắt đầu dần dần thành một âm thanh nhỏ giọt.
"Két... Thử thử... Két..."
Âm thanh dây điện đánh lửa thỉnh thoảng truyền tới, ánh sáng ngọn mặc dù yếu ớt, nhưng là, không có bất kỳ ánh sáng bên ngoài, lộ ra ánh sáng đặc biệt nhức mắt.
Cố Bắc Thần đôi mắt hơi lạnh, môi mỏng khép chặt, đến bên người của Tiêu Cảnh...
Vì giảm bớt thương tổn đến anh , Tiêu Cảnh lúc lái xe tận lực đem anh dựa vào xe bên này ven đường, lúc anh nhảy xuống ,thân thể chạm đất chính là bãi cỏ tương đối mềm mại.
Mà Tiêu Cảnh, bởi vì thân thể bắt đầu đáp xuống đều là nhựa đường trên đường, cậu phải chịu lực va đập xa và cao hơn Cố Bắc Thần.
Cố Bắc Thần giữa lông mày đã nhíu chặt lại, anh bất chấp tình trạng của xe, cúi người bắt lấy cánh tay của Tiêu Cảnh liền bắt đầu lôi ra ngoài ánh sáng...
Thân thể không làm gì được, nhưng là, xe đang không ngừng đánh lửa, mà trong không khí tràn ngập mùi vị xăng càng ngày càng nồng đậm...
Điện thoại di động không ngừng mà reo lên, đối phương thấy anh không nhận liền không bỏ qua.
Cố Bắc Thần sắc mặt trầm tĩnh, nhưng trong long lại là vội vàng... Vì điện thoại không ngừng reo lên, anh bắt chước thân thể trong nháy mắt tóe ra khí lực.
"A" gầm nhẹ một tiếng, Cố Bắc Thần nửa ôm nửa lôi kéo Tiêu Cảnh đã lui về sau hơn 10m...
"Oanh" một tiếng vang thật lớn truyền tới,trong chốc lát, một đóa mây to lớn màu đen hình nấm tại ánh lửa tràn ngập xông thẳng lên trời... Nhất thời, trong không khí hoàn toàn là mùi gay mũi.
Cố Bắc Thần đã kéo Tiêu Cảnh lui ra hơn hai mươi mét, nhưng cho dù như thế, một cổ khí lãng nhào tới, anh vẫn bị xông ngã xuống... Thuận thế, người nhào ở trên người Tiêu Cảnh, không gây thương tổn đến anh.
Phía sau truyền tới cảm giác nóng, Cố Bắc Thần hơi hơi cau mày, tóc mai khinh động bên dưới, đã bắt đầu cắn răng mà chống đỡ...
Điện thoại di động đã dừng lại vang lên, anh quay đầu liếc nhìn chỗ bốc cháy khói mù, đôi mắt sâu không thấy đáy.
Lấy điện thoại di động ra, Cố Bắc Thần nhìn đã vỡ tan màn hình, hơi hơi cau mày, hoàn toàn đã không có thể hoạt động... Anh nhìn phía trên 7cuộc goi lỡ, vô hình cũng biết là Giản Mạt gọi tới .
Môi mỏng bên mà có một nụ cười, Cố Bắc Thần nhìn lấy cái điện thoại kia, cười khẽ khổ sở nói: "Em lại đang trong lúc vô tình đã cứu anh một lần... Mà anh, vừa đành chịu để cho em thương tâm một lần... Thật xin lỗi, Mạt nhi!"
Giản Mạt mím môi, gọi mấy cú điện thoại sau đều là không có ai nghe máy, cô không biết có phải hay không là Cố Bắc Thần đang họp hoặc là cái gì kéo trì hoãn hắn lại... Chẳng qua là, cái loại bất an này từ đầu đến cuối không hết.
Giản Mạt không muốn biết không muốn tiếp chờ đợi, chẳng qua là nhìn một chút tối tăm không có một chút ánh sắc sao trời, nàng mấp máy môi.
Bởi vì trước kia điện thoại không cần rồi, cô hiện tại cũng không có số của Tiêu Cảnh cùng số điện thoại của Suzanne... Căn bản không biết làm sao bây giờ?
Giản Mạt suy nghĩ một chút, trong lòng hốt hoảng lại muốn gọi điện thoại cho Cố Bắc Thần, nếu như lại không có người nghe... Cô liền đi đón Bao Sữa về nhà.
Suy nghĩ, Giản Mạt tức giận cắn răng nói: "Cố Bắc Thần, đừng hy vọng tôi đồng ý cùng anh ăn cơm..."
Lẩm nhẩm,cô đã đem điện thoại gọi ra ngoài...
Nhìn điện thoại lại vang lên, Cố Bắc Thần tâm thoáng cái đứng thẳng lên...
Bởi vì màn hình vỡ vụn quá, căn bản không có biện pháp hoạt động. Mà điện thoại di động của Tiêu Cảnh càng là không có cách nào dùng... Anh vào lúc này, chỉ có thể cầu nguyện bất cứ người nào đem điện thoại tới.
Nhấn xuống còn có thể nghe điện thoại, Cố Bắc Thần nhịn một chút đau đớn trên người, sau đó mới cố giả vô vị nói: "Mạt nhi..."
Giản Mạt không nghĩ tới điện thoại có người nghe, thời khắc này, cô không biết mình tâm tình cái gì... Có sống khí, có thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng là, tại sao thở phào nhẹ nhõm, chính cô cũng không hiểu.
"Cố tổng..." Giản Mạt cắn răng, "Ngài là dự định mời ta ăn khuya?"
Nghe Giản Mạt giọng điệu cố ý, Cố Bắc Thần môi mỏng bên mà tràn ra một vệt mong mỏng cười, lộ ra thoải mái, phảng phất còn có thể giảm đau, "Anh chỗ này xuất hiện chút ngoài ý muốn, cho nên..."
"OK, anh bận rộn!" Giản Mạt nói lấy, liền muốn cúp điện thoại.
"Mạt nhi..." Cố Bắc Thần vội vàng lên tiếng, sau đó âm thầm trầm trầm hít thở xuống, mới nói, "Anh vào lúc này không có điện thoại gọi cho Vân Trạch, em để cho Vân Trạch gọi điện cho anh..." Nói lấy, anh đem điện thoại di động ghào mà báo cáo Giản Mạt, cũng không lo nổi cô có thể hay không hoài nghi.
Giản Mạt nhưng là hoài nghi... Không có điện thoại gọi, lại thuận lợi nghe?
"Cố Bắc Thần..." Giản Mạt có chút thận trọng lên tiếng, nghĩ đến chính mình mới vừa bất an, không khỏi hỏi, "Anh... Có phải hay không đã xảy ra chuyện gì?"
Bốn năm trước Lý Tiểu Nguyệt gặp chuyện không hay, Sở Tử Tiêu đã từng từng nói với cô Cố Bắc Thần bị trả thù... Sẽ không, anh bị đuổi giết?
Giản Mạt có chút suy nghĩ miên man, không khỏi cái loại bất an này lại càng tăng lên...
Cố Bắc Thần cười cười, "Anh có duy nhất tình trạng là... Thật vất vả hẹn đến em ăn cơm, lại bị kéo lại thân không đi được ! Yên tâm, không có việc gì,tập đoàn có sự cố..." Hơi dừng lại một chút, anh tiếp tục cười nói, "Em như vậy , anh có thể hiểu hay không thành em lo lắng cho anh?"
Nghe Cố Bắc Thần hài hước nói, Giản Mạt nhất thời trầm mặt... Sau đó, tức giận chính mình lo lắng quá mức cũng không nói gì liền cúp điện thoại.
Nhìn mình nhớ số điện thoại trên giấy, Giản Mạt hừ một tiếng, sau đó gọi điện thoại cho Lệ Vân Trạch...
"Xin chào, là vị nào ?" Lệ Vân Trạch nhu hòa lễ độ âm thanh lộ ra một tia tà mị truyền tới.
"Xin chào, tôi là Giản Mạt..."
Lệ Vân Trạch có chút ngoài ý muốn, còn không đợi lên tiếng, liền nghe Giản Mạt nói: "Cái đó..." Cô suy nghĩ một chút, "Cố Bắc Thần hình như không tiện lắm gọi điện cho anh, nhờ tôi nói với anh,anh gọi điện thoại cho hắn."
Lệ Vân Trạch mi tâm trong nháy mắt co lại chặt, phảng phất có cảm giác lo lắng, vội vàng đáp một tiếng, đều không lo nổi cùng Giản Mạt nói hơn hai câu, vội vàng cúp điện thoại...
Giản Mạt nhìn điện thoại di động bị cúp, cặp mắt xinh đẹp bên trong, hoàn toàn là một mảnh nghi ngờ, "Có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Hào môn thiên giới tiền thê
RomanceChỉ một đêm cô đã mất đi tất cả. Bị anh trai ruột đưa lên giường của một nam nhân xa lạ, cha cô ở công trường rơi lầu qua đời, mẹ cô vì chịu cú sốc quá lớn mà bệnh tim tái phát. Khi Sự tuyệt vọng đã bao trùm lên cô gái nhỏ bé thì hắn đã đưa ra một t...