Thầy hiệu trưởng nhìn qua cammera thấy hết mọi chuyên , ông cầm lấy micro
- em Trần Minh Nguyệt lên phòng hiệu trưởng gặp tôi
- mày đợi đó
" ả ta tức điên lên "
- đi theo ta
Bà nắm lấy cánh tay cô , cảm giác này thật khác biệt xưa nay chưa từng có
- khoan đã , bà là ai , sao lại giúp tôi
- con thật sự không biết ta là ai
- bà là người lúc nảy đã cứu tôi , tôi rất cảm ơn , ơn này tôi sẽ trả còn bây giờ tôi phải về nếu không ........
- mẹ không cần con trả ơn , mẹ chỉ cần con về với mẹ
- mẹ ??? Bà nói gì vậy tôi không hiểu , từ trước tới giờ tôi không có mẹ
- con là Diệp Nguyệt Lam đúng không , từ nhỏ thứ bên con là một cây đàn trên đó có khắc chữ Diệp Nguyệt Lam đúng không
- sao bà biết
- bởi vì ta là mẹ của con
- bà thật sự là mẹ của tôi ??
- đúng vậy
- cứ theo như lời bag nói. Vậy bà ở đâu , làm gì trong khi tôi phải chịu đủ sự áp lực , hằng ngày tôi bị người ta đánh đập , phải ăn cơm thừa . bà ở đâu hả
" cô tức giận "
- con à , bình tỉnh nghe mẹ nói đi , mẹ bắt đắt dĩ mới đưa con vào đó
- bà nói đi , tại sao bà bỏ rơi tôi
- thật ra khi mang thai con , gia đình ba con không chịu nhận , bắt mẹ phải phá thai , nhưng mẹ không đành lòng bỏ đi cốt nhục của mình . mẹ bỏ nhà ra đi tự kiếm tiền nuôi sống bản thân và con . nhưng vì cuộc sống quá khó khăng mẹ không còn đủ năng lực để nuôi con nên đã đưa con tới đó .
- vậy tại sao bà không đi tìm tôi
- mẹ có tới tìm con nhưng người ta nói con được người khác nhận nuôi , cứ nghĩ sau khi mẹ đưa con tới đó mẹ sẽ chết nhưng nào ngờ có người đã cứu mẹ , đã chửa khỏi bệnh cho mẹ , sau đó mẹ lấy ông ta ngày nào mẹ cũng đi tìm con cho tới nay , mẹ biết chuyện này đối với con là một cú sốc lớn , không thể bắt con chấp nhận mẹ ngay được ,mẹ sẽ cho con thời gian , khi khác mẹ tới thăm con vậy
" bà không thể kìm nén được cảm xúc nữa , nước mắt bà tuông ra , bà quay lưng đi thì bất chợt có một vòng tay xiết chặt bà lại "
- đừng bỏ con , con xin lỗi đã trách lầm mẹ
" vòng tay ấm áp này là thứ bà cần bao nhiêu năm qua và cả tiếng gọi mẹ "
- con vừa gọi ta là gì
- mẹ
" bà hạnh phúc ôm chặt cô vào lòng "
- mẹ cảm ơn con đã chấp nhận mẹ , mẹ biết con đã chịu nhiều vất vả nhưng con yên tâm , từ nay mẹ sẽ bù đắp cho con . về sống với mẹ nhé .
- nhưng còn bọn họ
- con yên tâm , về phía bọn họ ta đã sắp xếp rồi , họ phải trả giá cho việc hành hạ con , cây đàn đang ở chỗ ta , đi thôi ta đưa con đi mua đồ
" bà đưa cô đêm các cửa tiệm sang trọng nhất , mua cho cô nào là áo quần , giày dép , trang sức , đến cả làm tóc . vậy là cô từ một cô bé nghèo nàn phút chốc trở thành một thiên kim đại tiểu thư được mọi người kính trọng "
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tại biệt thự Diệp gia
- woa , đây là nơi mẹ sống sao , đẹp thật đó , còn sang trọng nữa chứ .
" cô chạy đến vườn hoa kế đó , mùi hương của hoa sộc vào mũi cô , mãi vui đùa ô không cẩn thận va vào người nào đó "
- con xin lỗi , con không cố ý đâu ạ
- rất lễ phép , con là Diệp Ngọc Lam ???
- vâng , chú là ????
- ta là chồng mẹ con , con biết phải gọi ta là gì chứ
- ba
- ngoan lắm , chúng ta vào dùng cơm thôi .
"cô cảm thấy rất hạnh phúc , ở đây họ cho cô thứ cảm giác rất ấm áp , mặt dù đây là ngày đầu tiên cô sông ở đây , nhưng mọi người đối xử rất tốt với cô , kể cả người ba này nữa . bửa cơm này là bửa cơm hạnh phúc nhất từ trước đến nay đối với cô .
- Lam , con ăn nhanh đi rồi đi nghĩ sớm mai còn phải đi học .
" ba nói với cô "
- ba , con không muốn tới đó , bọn họ ai cũng ức hiếp , khinh thường con .
- con yên tâm , từ nay chuyện đó sẽ không xảy ra với con nữa đâu
- nhưng mà
- nghe lời ba , nếu có ai ức hiếp con thì nói với ba. Ba sẽ xử tử họ ngay .
- con cảm ơn ba
" cô nở nụ cười hạnh phúc "
( ba Lam là một thương nhân có tiếng trên thị trường nên rất được mọi người kính trọng)
Còn
BẠN ĐANG ĐỌC
mãi yêu anh
Romancenữ chính : Diệp Nguyệt Lam cao 1m75 , hòa đồng , con của một doanh nhân có danh tiếng nam chính : Thiên Bảo Lâm cao 1m80 . lạnh lùng , chuẩn soái . con của một tập đoàn lớn nữ phụ : Trần Minh Nguyệt cao 1m75 , độc ác , con của một công ty có tiế...