Q.2 - Chương 10: Tình nhân

70 5 0
                                    

Trong nhà ăn của trường, ánh nắng rực rỡ chiếu qua cánh cửa sổ, rọi thẳng đến chỗ Jiyeon đang lẳng lặng ngồi dùng cơm.

Rõ ràng cô ăn không được ngon miệng cho lắm, dựa vào vẻ tái nhợt trên khuôn mặt thì có thể nhìn ra.

"Yeonie !"

Phía trên đầu vang lên tiếng gọi quen thuộc khiến Jiyeon hoảng sợ, tay run lên động phải cốc nước trái cây.

"Xoảng xoảng... " Chiếc cốc thủy tinh rơi xuống đất vang lên tiếng vỡ vụn. Thình lình có tiếng động lớn như vậy thu hút ánh mắt nghi ngờ của những sinh viên khác.

JaeBum vội vàng gọi người đến quét dọn, vẻ mặt lo lắng nhìn cô, "Yeonie, sao nhìn em có vẻ như mất hồn thế?"

Jiyeon nhìn chằm chằm mặt đất, lúc lâu sau mới dừng tầm mắt trên người JaeBum. Vẻ thân thiết của cậu ta khiến cô càng ấm ức.

"Em không sao !"

Tối hôm qua cô mất ngủ vì sợ hãi, vết thương ở ngực tuy rằng rất nhỏ nhưng vẫn mơ hồ đau. Khó khăn lắm mới ngủ được nhưng lại luôn bị cơn ác mộng làm cho bừng tỉnh, cô mơ thấy cha nuôi từ từ rút một con dao nhỏ sắc bén, nhẹ nhàng lướt qua gáy cô. Cô không cảm thấy đau đớn, lại chỉ nhìn thấy máu tươi chầm chậm chảy ra từ chính thân thể mình. Cha nuôi không nói gì, thân mình cao lớn cúi xuống, tàn nhẫn mà hút lấy máu cô.

JaeBum lo lắng nhìn cô, trìu mến nâng cằm cô lên, nhẹ giọng hỏi: "Yeonie, ngày hôm qua ba nuôi bắt nạt em?"

Thân mình Jiyeon nhẹ run lên, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.

"Xảy ra chuyện gì ?" JaeBum mẫn cảm bắt được vẻ khác thường của cô liền vội vàng hỏi.

Jiyeon ngơ ngác nhìn cậu ta, nhìn khuôn mặt tuấn tú của cậu ta lộ vẻ thân thiết thì hơi mở miệng, nhưng lại không biết nói thế nào. Trong đầu cô lại như vang lên tiếng nói của cha nuôi tối hôm qua...

"Đừng để ta nhìn thấy con quan hệ qua lại với nó, nếu không... "

Cô thở hổn hển, vội vàng cụp mắt, cúi đầu nói: "JaeBum, em không sao, thật đấy... "

"Nhưng mà... "

"JaeBum, em... em có chuyện muốn nói với anh... " JaeBum nâng tầm mắt, nhẹ giọng chặn ngang lời cậu ta, trong giọng nói dễ nghe có chút do dự.

JaeBum nhìn cô, gật gật đầu.

Jiyeon hít sâu một hơi, bàn tay cầm dĩa ăn hơi dùng sức nắm lại, lập tức buông ra...Cô không biết nên mở miệng như thế nào, nhất là khi nhìn thấy đôi mắt chân thành cùng lo lắng của cậu ta.

Nói thật, JaeBum đối với cô thật sự rất tốt. Ít nhất ở bên cạnh cậu ta, cô luôn cảm thấy thực nhẹ nhõm, vui vẻ.

Nhưng mà...

Thấy cô mãi không lên tiếng, JaeBum kéo bàn tay nhỏ bé của cô, hoàn toàn bao lấy...

"Yeonie, có điều gì khó nói sao ? Em như thế này làm anh rất lo lắng !"

Jiyeon cắn cắn môi, lại nâng tầm mắt, trong mắt có một vẻ kiên quyết, " JaeBum, kỳ thực anh đối với em rất tốt, nhưng em không thể liên lụy đến anh,chúng ta vẫn nên... "

"Jiyeon, Jiyeon ..."

Đang lúc Jiyeon định nói lời chia tay với JaeBum thì bóng dáng Chaeyeon đã xuất hiện trong nhà ăn. Nhìn thấy Jiyeon, mắt cô sáng lên, lập tức tiến đến kéo lấy cánh tay Jiyeon.

"Mau đi cùng mình"

"Chaeyeon ... " JaeBum đứng lên, ngăn Chaeyeon lại, "Em muốn dẫn Yeonie đi đâu ? Cô ấy còn chưa ăn cơm xong."

"Ai da, JaeBum em biết là đã quấy rầy hai người tâm sự, nhưng mà em đang có việc gấp, thông cảm nhé ! Mượn bạn gái của anh một chút !"

Chaeyeon không nói thêm gì nữa, kéo Jiyeon chạy ra hướng cửa nhà ăn.

"Haiz... " JaeBum bất đắc dĩ thở dài, trong mắt lại như mang theo vẻ lo lắng...

________________

"Chaeyeon... "

Ở một góc vườn trường, Jiyeon thở hồng hộc giữ cô lại, nhẹ nhàng chớp mi, "Cậu rốt cục là muốn dẫn mình đi đâu?"

Chaeyeon - người này lúc nào cũng hiếu kỳ, như vậy chắc chắn đã phát hiện được chuyện hay. Nhưng chỉ là hôm nay cô không có tâm trạng, ngay cả thân mình cũng mềm nhũn rồi.

Chaeyeon ngừng lại, nhìn đồng hồ trên tay, như là đang chờ, quay đầu nhìn về phía Jiyeon thì đôi mắt sáng bừng lên.

"Jiyeon... "

Hai tay cô đột nhiên ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Jiyeon, như là mới khám phá được châu lục mới, khiến Jiyeon sợ hãi mở to mắt nhìn...

"Cưng ơi, thì ra cha nuôi của cậu là Kim TaeHyung. Trời ạ, cậu rất là không có lòng tốt, bạn thân lâu như vậy mà cũng không nói cho!"

Jiyeon lúc này mới có phản ứng lại, gỡ hai bàn tay Chaeyeon xuống, tức giận nói: "Cha nuôi của mình là Kim TaeHyung thì sao ? Có gì đặc biệt đâu. . . . . "

"Kim TaeHyung! Là Kim TaeHyung đấy!" Chaeyeon hưng phấn mà khoa chân múa tay vui sướng.

Jiyeon vô lực ngồi xuống bãi cỏ, ngẩng đầu nheo mắt lại, che khuất ánh nắng rực rỡ đến chói mắt, "Là Kim TaeHyung, làm sao vậy? Kim cái gì thì cũng là người, cậu làm gì mà hưng phấn như vậy?"
 Chaeyeon không nói hai lời ngồi xuống cạnh Jiyeon, nặng nề mà đánh cô một cái, "Xin cậu đấy, ông ấy không phải người, được chưa?"

"Cái gì?"

Jiyeon đột nhiên đứng dậy, trừng lớn hai mắt. Lời nói của Chaeyeon khiến toàn thân cô nổi lên luồng lạnh lẽo, một màn tối qua lại hiện lên trước mắt.

Đúng vậy! Tại sao cô lại không nghĩ đến ? Cha nuôi của cô, từ đầu đến cuối không phải là người, nếu là người bình thường sao có thể uống máu tươi ? Người đàn ông kia quá kinh khủng, ngay cả diện mạo cũng khác người thường, dáng người anh tuấn cũng không giống người phàm.

Chẳng lẽ. . . . . .

Khuôn mặt Jiyeon bỗng biến sắc.

Cha nuôi...không phải là quỷ hút máu trong truyền thuyết đấy chứ ? Nếu không sao lại có tòa thành to cao như vậy ?

Trời ạ!

Jiyeon vốn không bao giờ mê tín nhưng giờ khắc này thì hoàn toàn phát điên mất rồi!

Chaeyeon đứng dậy, tò mò nhìn khuôn mặt gần như bị rút gân của Jiyeon , "Làm sao vậy? Nhìn cậu có vẻ sợ hãi thế?"

Jiyeon lập tức bắt lấy cánh tay Chaeyeon , dè dặt hỏi: "Cậu vừa nói cha nuôi của mình...không phải nguời?"
 

TRÒ CHƠI NGUY HIỂM: TỔNG TÀI TỘI ÁC TÀY TRỜI (CHUYỂN VER ) (VYEON ver)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ