6

760 81 6
                                    

Hậu trường, Thái Từ Khôn ngồi trong phòng nghỉ ngơi chờ Chu Chính Đình cùng những người khác, quản lý của Chu Chính Đình nhìn thấy Thái Từ Khôn thì dừng lại một chút.

"Xin chào, cậu chính là người bị đáp bánh ngọt đó sao?"

"Xin chào, đúng là tôi."

"Cậu đợi thêm một lúc nữa, bọn họ rất nhanh sẽ đi xuống thôi."

"Được."

Quản lý: Thật sự rất đẹp mắt!

Âm thanh đùa giỡn vang vọng từ ngoài cửa vào phòng, bọn họ đến rồi, Thái Từ Khôn vội vã chỉnh đốn lại quần áo cùng đầu tóc một chút, ngàn vạn lần không thể phạm sai lầm khi đối diện với Chính Chính được.

Nhưng mà Thái Từ Khôn cũng ngàn vạn lần không biết, hình tượng của cậu trong lòng Chu Chính Đình đã tan vào mây khói từ rất lâu rồi.

Mở cửa đầu tiên là Tất Văn Quân, tiếp theo là Lí Quyền Triết, những người khác cũng lục tục đi vào, Chu Chính Đình đi cuối cùng, lúc nhìn thấy Thái Từ Khôn anh còn có chút chột dạ.

Thái Từ Khôn đứng lên chào hỏi.

"Chào mọi người, tôi là Thái Từ Khôn."

"Xin chào "hạt vui vẻ" của Chu Chính Đình."

"Hoàng Minh Hạo! Câm miệng!"

Tiên tử bạo lực đập Hoàng Minh Hạo đến mấy lần rồi mới bắt đầu cùng Thái Từ Khôn nói chuyện.

"Vừa rồi thật ngại quá, đều là do Hoàng Minh Hạo, nếu không thì cũng không ném đến cậu."

"Không có gì không có gì, bị ném mà đổi lấy gặp mặt trong hậu trường cũng rất đáng."

"Ngại quá, chúng ta còn lịch trình, cậu có muốn kí tên hay là cái gì không? Hiện tại cái gì cũng có thể cho ."

"Có thể cho em chụp vài bức ảnh không?."

"A?"

"Thân là người đi chụp ảnh, không chụp ảnh thì thật sự rất đáng tiếc."

"Có thể, chụp ảnh chung cũng không có vấn đề gì."

Thái Từ Khôn để Chu Chính Đình tùy tiện tạo vài cái dáng, người đẹp thì bất kể làm gì thì ảnh vẫn đẹp. Thái Từ Khôn thỏa mãn nhìn ảnh, vẫn không có phản ứng lại, Chu Chính Đình kéo cậu một cái, vài tiếng "tách tách" vang lên, hình ảnh đã được lưu trong điện thoại của Chu Chính Đình.

Cho đến khi cầm túi đồ đi ra sân, Thái Từ Khôn vẫn không nhịn được cười, ngồi trên xe cũng không nhịn được ý cười, khiến cho tài xế cảm thấy cậu có khi là bệnh thần kinh, nhưng Thái Từ Khôn không thèm để ý những thứ này, miệng cậu vẫn hơi cười cười.

Trở lại ký túc xá, Thái Từ Khôn vẫn lắc lắc vai Châu Duệ, tâm tình kích động lộ rõ trên mặt, mãi đến tận khi Châu Duệ không thể chịu được nữa cậu mới thả anh ra.

"Khôn ca, anh, anh làm sao ?"

"Hạo Hạo!!! Em tạo hay không tạo!!!"

"Em, em không tạo máy bay."

[Trans] [ShortFic] [Khôn Đình] THEO ĐUỔI THẦN TƯỢNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ