Chap 15

679 13 0
                                    

Tầm 1 tiếng sau, tại một căn phòng rộng trong một ngôi biệt thự sang trọng 

_aaaaaaaaaaaaaaaahhhh.... - nó la toáng lên 

_cô thật là ôn ào quá đi, có gì đâu mà la toáng lên vậy - Vương bực mình 

_anh... anh... làm gì ở đây? đây là đâu chứ? - nó la lối rồi nhìn xung quanh 

_thế cô nghĩ đây là đâu? khách sạn àh? hay nhà trọ? - Vương cười đểu 

_cái đồ đê tiện, xấu xa - nó nhăn nhó 

_cô cũng già mồm quá nhỉ - hắn từ từ tiến lại gần nó 

_này đồ dê xồm anh định làm gì chứ? tui tui có...có - nó chưa kịp nói hết 

_có võ chứ gì? tôi chẳng sợ đâu - tiến lại gần hơn nữa 

_đồ dê cụ, đồ đê tiện, đồ điên .... tránh x .... - nó chưa kịp la hết câu thì môi chạm môi (kaka) - ùh.... ùhm... ùhm 

Hắn dùng "võ mồm" để khóa miệng nó lại, hai tay nó cũng bị Vương giữ chặt 

5' rồi 10' cuối cùng cũng lỏng ra 

_ ........ - cuối cùng hắn cũng "buông" nó ra và 4 mắt nhìn nhau - anh ..... đồ đê tiện .....- nó dùng hết sức đẩy hắn ra và chạy về phía cửa nhưng ...... phòng đã khóa 

_tại sao cửa lại khóa? anh... rốt cuộc anh muốn gì đây? - nó xanh mặt 

_cô biết tôi muốn gì mà ..... - mặt Vương gian xảo, tiến về phía nó và dòn nó vào tường hai tay chống lên 

_anh... anh muốn gì chứ? mau tránh ra..... - nó cố đẩy nhưng hắn quá mạnh so với nó 

_tôi muốn cô ...... - Vương cuối mặt xuống và tự nhiên ....... bật lăn ra giữa sàn cười như tên điên 

_hahahaha ........ trông ...ha... cái... mặt ... ha của ...cô.... tức cười..... ha ... quá đi haa..... - Vương cười sặc sụa 

Đúng như hắn nói, mặt nó tái mét, hok còn giọt máu 

_nèh, anh cười đủ chưa vậy? - nó từ mặt xanh lè chuyển sang đỏ tía vì tức 

_chưa .... hahahaha.... tui hok ngờ cô mà cũng có bộ mặt ban nãy .... kakaaka..... - vẫn chưa nín 

_ừh cứ cười đi, cười rồi sặc chết lun cho rồi đi - nó khoanh tay tức mình - này, tui muốn biết tại sao tui ở đây? 

_khục... khục.... - lúc này mới chịu nín - cô chưa biết àh? ba mẹ cô hok nói gì với cô àh? 

_nói cài gí cơ 

_tiệm bánh nhà cô ấy, sắp dẹp tiệm rồi nhưng tình cờ tôi đi ngang qua thấy thế nên tôi mua lại và cho họ buôn bán bình thường với một điều kiện.... - Vương lấp lửng 

_điều kiện sao? điều kiện gì chứ? - nó tròn mắt 

_đó là cô phải làm người ở trong nhà tôi - Hắn nói vẻ khinh khỉnh 

_cái gì cơ? hok thể nào, nhưng rõ ràng là tôi thấy tiệm bánh vẩn đông khách mà - nó nhăn nhó 

_đông khách gì mà hok có tiền nhà để trả hở? 

Tôi yêu em Cô bé ngốc àNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ