Chap 1

5.9K 305 8
                                    

Choi Seungcheol là một chàng trai trẻ tuổi. Gã biết rằng việc dán mắt vào màn hình vi tính suốt cả ngày trời có hại như thế nào, nhưng gã vẫn còn rất trẻ để phải chịu đựng cái thị lực yếu lèo tèo này. Vì biết mắt mình không tốt nên gã thường hay đeo kính hoặc contact lenses để cứu rỗi tầm nhìn. Nhưng mà lần này quá sức chịu đựng rồi. Seungcheol đếch thể tin được việc nhìn nhầm Jisoo thành một đứa bé năm tuổi. Haha, có lẽ gã đang bắt đầu ảo giác chăng? Vì cơn buồn ngủ đang ập đến một cách dữ dội. Mẹ nó, Seungcheol rủa thầm bản thân về việc đã ở cạnh cái máy tính quá lâu.

Trước mặt cả lũ sống tại tầng sáu ngay lúc này đây là một đứa trẻ đang phát ra những âm thanh ngái ngủ trên chiếc giường của Hong Joshua Jisoo - thanh niên thắng trò xủ xì bốc thăm để được độc chiếm phòng đơn. Bàn tay bé xíu, đôi chân cụt ngũn, cặp má phúng phính và đôi môi chúm chím đầy đặn, đôi mắt mèo cong cong vẫn đang nhắm chặt say giấc nồng. Đôi mắt mèo? Chỉ có mỗi mình Jisoo có nó thôi đúng chứ? Chẳng lẽ anh ấy đã bị biến thành một bé con ư? Chuyện đó sao có thể xảy ra?! Wonwoo tiến lại gần hơn đứa trẻ đang ngủ trong góc tối của căn phòng, nơi chỉ có ánh sáng yếu ớt từ cửa số toả ra. Lông mi dài, da mềm mại và hương socola. Không nghi ngờ gì nữa đó chính là tam huyng của Seventeen - Hong Joshua Jisoo!!!

Cả bọn như dần rơi vào hoảng loạn, định hét to và chạy toáng loạn trong nhà nhưng không, chúng nó biết chúng nó cần làm gì đó mà không chạm đến đứa trẻ và cũng không làm nó thức giấc. Seungcheol biết mình là thằng khốn khi đã đánh thức đám lầu sáu dậy vào lúc nửa đêm, đặc biệt khi có buổi luyện tập vào sáng sớm ngày mai và có lẽ gã sẽ bị nguyền rủa nếu bây giờ gã gọi thêm dân chúng lầu tám dậy và báo cho chúng nó biết chuyện này. Nhưng gã còn biết làm việc gì khác đây.

- huyng đi gọi Jeonghan, đừng để....ưm...bé con...à không...ưm...chắc là..nói chung là đừng có để cục thịt đó thức dậy.

Gã không nói lên lời được nữa, chuyện này thật sự quá shock và lũ em gã cũng bờ phờ không kém. Jihoon gật nhẹ đầu rồi chậm rãi ngồi bệch xuống sàn như cứ để mọi thứ trôi theo dòng chảy, bất cần sự đời.

Seungcheol bấm số gọi cho Jeonghan, bắt máy là một giọng ngáy ngủ chưa tỉnh.

- alo?

- Jeonghan! Cậu xuống đây nhanh lên có trường hợp khẩn cấp! Gấp lắm! Gọi mấy đứa nhỏ dậy luôn đi...làm ơn nhanh lên!!!!

Seungcheol tuôn một tràn rồi dập máy cái rụp, làm con người bên đầu dây bên kia nghe không cái mẹ gì cũng phải lết xác dậy đi kêu mấy đứa nhỏ tập hợp xuống lầu một.

Vừa mở cửa đã bị tụi lầu tám than phiền, Soonyoung nói:

- huyng, anh có biết mấy giờ rồi không huyng? Chỉ mới một giờ rưỡi sáng thôi. Sao huyng không đánh thức ai đó khác đi?

- huyng đã đánh thức hết cả lũ dậy rồi vậy nên các chú cũng cố gắng mà lết mông vô đây đi vì có tin quan trọng.

Không để người kia nói thêm lời nào nữa, gã lôi cả đám vào phòng Jisoo và cảnh tượng đứa nào đứa nấy đều muốn gật gà gật gù ngủ lại xuất hiện ngay trước mắt. Gã xông vào gõ đầu từng đứa một rồi đứng ngay bên cạnh giường Jisoo nở một nụ cười khả ái đầy thiện cảm ám chỉ "để tôi xem các người có cảm thấy kinh hoàng với cái điều này hay không?"

Allshua- Baby HongNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ