Chapter III (1)

2.2K 245 7
                                    


"Trời ạ..."

Seokjin rên rỉ trong khi ngắm nhìn bản thân trong gương. 

Đã hai ngày rồi mà anh vẫn chưa một đêm nào có thể ngủ ngon giấc cả.

Từ khi cùng Namjoon đến cái bữa tiệc chết tiệt ấy, để rồi gặp phải cái tên chết tiệt cùng sự kiện chết tiệt, cuộc đời của Seokjin bị đảo lộn hoàn toàn. 

Hít thở thật sâu và chậm rãi thở ra, người đàn ông với bờ vai rộng chỉnh lại cổ áo một lần nữa trước khi đến chỗ làm việc.

Cánh cửa thang máy đang chuẩn bị khép lại và Seokjin chẳng muốn đến trễ một chút nào, đặc biệt là khi ông chủ của anh là một tên gàn dỡ luôn dành cả tiếng đồng hồ để đay nghiến những nhân viên đến muộn. Thế là anh hét lên.

"GIỮ CỬA HỘ, LÀM ƠN!"

Tạ ơn chúa, người nọ đã nghe thấy tiếng thét tuyệt vọng của Jin và chặn cánh cửa thang máy đang đóng dần giúp anh.

"Cảm ơn rất nhiề-"

Seokjin khựng lại khi bắt gặp gương mặt thân thuộc đã liên tục bám lấy tâm trí anh suốt bốn mươi tám giờ qua. 

Jeon Jungkook, bằng một phép màu nào đó, đã đẹp trai phong độ hơn hẳn trước kia với bộ dáng chững chạc, mái tóc tối màu vuốt ngược về sau, lông mày rậm nam tính, xương hàm sắc nét, cùng với áo sơ mi đen và tay áo được xắn đến ngang khuỷu làm lộ ra cánh tay rắn chắc.

Trời ơi lạy Chúa, Kim Seokjin, mày đừng có nhìn cậu ta một cách thèm thuồng như thế nữa. 

Do mãi trách móc bản thân mình mà Seokjin đã không biết rằng cùng lúc đó, gã alpha cũng đang dõi theo anh với một biểu cảm khó đoán, và điều đó đã tạo nên bầu khôngvô cùng gượng gạo này. Khẽ nuốt khan, anh muốn phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng đến quỷ dị này nhưng lại chẳng biết bắt đầu làm sao. 

Vậy nên sau khi cửa thang máy đóng lại, sự im lặng chết người lập tức bao trùm khắp "chiếc hộp". 

Jungkook khác hẳn mọi khi, gã không mở lời cũng chẳng muốn bắt gặp ánh nhìn từ Jin.

Về phần chàng omega, lúc này anh đang cố gắng tập trung nhìn chằm chằm vào cánh cửa thang máy nhưng cũng chẳng được bao lâu bởi lẽ con ngươi của anh sẽ tự động hướng về vị trí Jungkook đang đứng. Nhờ vậy mà anh biết rằng người nọ chưa từng nhìn lấy .mình dẫu chỉ một lần

Khi họ rời khỏi thang và tiến đến đại sảnh, Jungkook rời đi một cách lạnh lùng, không tạm biệt, không ngoảnh đầu, chỉ thẳng lưng sải bước để lại Seokjin đang cảm thấy hoang mang.

Anh thấy kì lạ, người nọ khác hẳn mọi khi, bộ cậu ấy đang bị bệnh sao?

Sau một chuỗi câu hỏi ấy, anh lại tự quay sang trách móc bản thân vì sao đã để ý đến người nọ nhiều đến vậy, rồi ba chân bốn cẳng chạy đến chỗ làm.


.


Jungkook chạy nước rút đến trường, thở một cách nặng nhọc. 

Opposites Attract | jjk + ksjNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ