Chương 4: ngày 15 tháng 7 năm 1996
Một quả bóng từ đâu bay tới ban công lầu hai biệt thự BlTan, chủ yếu là gây sự chú ý tới Jung Kook.
"Jeon Jung Kook, xuống chơi bóng đi!"
"Không đi, tớ đi xem sách đây."
"Sách gì vậy, sách cấm à? !"
"Cút một bên chơi đi! không thấy tớ đang bận à."
Jung Kook gãi gãi đầu, đang cầm quyển sách trên lớp trở về phòng ngủ.
Anh nghiêng người nằm lại bên giường, nhìn về phía tủ đầu giường, bên cạnh chồng chất sách giáo khoa mới tinh. . . . . Nhắc tới cũng lạ, kể từ khi Lisa cầm số tiền để đánh cuộc, Jung Kook luôn không tự chủ lật xem các dạng bài thi, có thể là do bản tính tự tôn của nam nhi trỗi dậy, dù sao cũng không muốn một đứa con gái xem thường, nhất là người đó lại là Lisa, bại bởi ai cũng không thể làm trò cười trước mặt cô ấy được. Lòng tự ái khiến anh nhớ tới Lisa một chút, bất quá không phải là bởi nhớ thương cô nàng, nghĩ thoáng một chút..
Nghe tiếng bước chân lên lầu, Jung Kook vội vàng đem bài thi nhét vào dưới gối, thuận tay nhặt lên một quyển manga để ngay trước mắt.
"Tôi đi lấy đồ uống lạnh, anh vẫn ăn mấy món lần trước không?''- Lisa gõ cửa phòng một cái, căn bản không có ý định đi vào.
"Tùy! Sao cũng được, mấy cái đó cô tự quyết định đi, hỏi tôi làm gì? !" Jung Kook liền phát hiện một chuyện, chỉ cần không giở trò lưu manh với Lisa, kiểu gì cũng không có cớ mắng cô.
Thật ra nói chuyện thì không thể mang chữ thô tục, nhưng mà có nói vài chữ thô tục cũng không có gì, Lisa cũng sẽ không mạnh miệng, nhưng cô luôn bày ra bộ mặt đen kịt tựa như người nào đó thiếu nợ cô nàng 300 tệ vậy. Cho nên để tâm tình vui vẻ và giữ hình tượng, anh cố gắng hạn chế không nói ra lời thô tục.
Tiếng bước chân Lisa biến mất ở chỗ rẽ cầu thang, ở khu biệt thự BlTan có một chút đặc biệt, mặc dù tất cả chủ hộ mấy năm không trở về nhà, nhưng đám con cháu bọn họ cứ tuỳ tiện ăn uống thoải mái mà không tốn một xu.
Jung Kook xem vài cuốn sách liền khát nước, mở cửa phòng kêu Lisa đem nước uống, gọi hai lượt mới phát hiện cô không có trong nhà . Hắn đành phải tự thân vận động.
Lấy tạm lon nước lạnh trong tủ, vừa đi bộ vừa uống tới cửa phòng chợt nghe bên cạnh sân viên thật náo nhiệt, hắn liếc nhanh về mấy khuôn mặt bé nhỏ, trong khuôn viên bọn trẻ đang gõ nhịp '' phắc... phắc...'', làm váng hết cả đầu, nghĩ tới chồng sách trong phòng liền cảm thấy khó chịu, đành yên lặng nhấm nháp.
Lúc này lính công vụ đã đẩy xe rác đi tới, đang bận lấy những đồ bỏ đi của từng nhà.
Lisa không ở nhà, dưới ánh mặt trời chói chang ở phía dưới phản chiếu lên đủ loại màu sắc.
Jung Kook mệt mỏi trở về phòng lấy túi rác. Khi đem túi rác tới cửa liền thấy một đôi giày trắng cũ kĩ, đôi giày chơi bóng này đã theo Lisa hơn một năm, ba anh mua cho cô nhiều đôi hàng hiệu mà cô không chịu đi, vẫn cố tình đi đôi giày rách yêu thích này chơi bóng, không chịu bỏ đi, cô luôn cọ rửa nó sạch sẽ, bạn học thấy vậy liền gọi cô là "công chúa giày trắng", thật mất mặt cho anh, dù sao cô cũng là người Jeon Gia.
BẠN ĐANG ĐỌC
Chuyển ver /Liskook/ Anh hận anh yêu em
FanfictionNgười em gái cả đời sống vì anh, người con gái cả đời chỉ yêu anh. Chúng ta lãng phí mất mười mấy năm, Lisa, đến bây giờ biết được em cũng yêu anh, liệu có còn kịp? Tình yêu, có thể hay không giúp chúng ta vượt qua tất cả?