Edit: Ruby
Sở Ngọc Ương vừa nói xong, hai mắt mọi người đều trừng lớn mấy phần, bất quá thần sắc trong mắt mọi người lại không giống nhau. Có mấy người thì thật sự bị lời nói của Sở Ngọc Ương làm cho mơ hồ, có mấy người thì lại dùng ánh mắt nhìn kẻ điên mà nhìn Sở Ngọc Ương chằm chằm.
Hoài Thủy trợn mắt há hốc mồm, tuy sư phụ nhà mình thật sự nổi tiếng "Lời chưa kinh người chết chẳng thôi", thế nhưng Hoài Thủy luôn cảm thấy phương thức nói chuyện kinh người của sư phụ hắn dạo gần đây tương đối khiến dạ dày của hắn đau nhiều hơn.
Nam nhân bạch y sửng sốt một chút, sau đó biểu tình trên mặt có chút quỷ dị, lãnh đạm nói một câu, "Lên đường."
Các tùy tùng của người này lập tức liền vây quanh hắn tiếp tục đi về phía trước, Sở Ngọc Ương ban đầu muốn đuổi theo, bất quá bị hai tùy tùng ngăn lại, hai người kia còn rút bội kiếm ra, ý tứ uy hiếp đương nhiên không cần nói cũng biết.
Sở Ngọc Ương nhìn đám người kia đi xa, không khỏi siết chặt tay, xem ra phương pháp bắt chuyện kiểu này dùng không được tốt.
Hoài Thủy vội nói, "Sư phụ trời sắp tối rồi, chúng ta đi nhanh đi."
"Được, đi mau!" Sở Ngọc Ương lần đầu tiên lập tức đồng ý ngay.
Sau đó Sở Ngọc Ương và Hoài Thủy liền bắt đầu nhắm mắt theo đuôi nhóm người kia, một đường theo tới cổng thành.
Bọn họ cách không xa không gần, những người tùy tùng phía trước hiển nhiên rất mất hứng nhưng lại không có cách nào. Sở Ngọc Ương cười tủm tỉm đi phía sau, cảm thấy nam nhân bạch y kia dù chỉ có bóng lưng cũng đủ khiến cho người khác cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Đáng tiếc vào trong thành, bọn họ chung quy vẫn phải mỗi người một ngả. Sở Ngọc Ương thở dài, quyết định làm việc nghiêm túc, mang theo Hoài Thủy đi về đại trạch Thẩm gia.
Lễ vật Sở Ngọc Ương mang đến là một bộ tranh chữ, nghe nói Thẩm lão gia thích thứ này, bất quá Huyện lệnh lão gia cũng là quan thanh liêm nên không lấy ra được bút tích cổ gì, chỉ có thể tạm thời biểu lộ tâm ý đưa ra một bộ tranh chữ không mấy hiếm lạ.
Sở Ngọc Ương tìm đến được cổng Thẩm phủ, vừa gõ cửa liền có tiểu tư đến mở cửa.
Tiểu tư nhìn người mới đến, hỏi, "Có việc gì?"
Sở Ngọc Ương đáp, "Đến bái kiến lão gia nhà ngươi."
Tiểu tư liền nói, "Lão gia không có nhà, vừa ra ngoài."
Sở Ngọc Ương hồ nghi, hỏi lại. "Là đi xa sao?"
Tiểu tư lắc đầu, "Đang ở nha môn tìm đại tiểu thư."
Sở Ngọc Ương càng cảm thấy kỳ quái, Thẩm lão gia đến nha môn đã rất kỳ quái, sao lại còn là đi tìm đại tiểu thư? Lẽ nào đại tiểu thư phạm phải chuyện gì?
Bọn họ đang nói chuyện, liền thấy một nam nhân mặc y phục bằng vải thô đi đến, bồi hồi đảo hai vòng quanh cổng, ánh mắt liên tục nhìn vào trong viện Thẩm gia.
YOU ARE READING
NGỖ TÁC TIÊN SINH - Trường sinh Thiên Diệp - ĐANG EDIT
RomansaTác giả: Trường sinh Thiên Diệp Edit + Beta: Ruby Văn án: Sở Ngọc Ương có hai tâm nguyện: Thứ nhất, tốt nghiệp đại học làm nhân viên công vụ. Thứ hai, ăn một bữa cơm trưa "bình thường". Với Sở Ngọc Ương, làm một sinh viên học ngành văn học ngôn ngữ...