Chương 187: Gặp lại sau kết thúc

717 41 4
                                    

  Bà Jeon đẩy cửa đi vào thấy dáng vẻ này của con gái mà đau lòng không dứt. Chậm rãi đi tới ngồi xuống ôm con vào lòng.

Eunha tủi thân vùi vào vai mẹ bật khóc tức tửi. Hình ảnh căm hận của Jeon Jungkook như ẩn như hiện ở trước mắt như muốn xuyên thủng lồng ngực cô.

"Eunha, có phải có chuyện gì hiểu lầm mà con không thể nói được đúng không?" Bà Jeon ôm chặt con gái.

Eunha không lên tiếng, chỉ im lặng rơi lệ.

Bà Jeon cũng không nói thêm gì nữa. Vốn muốn để mặc tình cảm của hai đứa phát triển tự nhiên, nhưng không ngờ sự việc hôm nay lại biến thành ra nông nỗi này.

*

Những ngày tháng về sau cứ thế trôi qua. Sức khỏe Eunha cũng dần hồi phục tốt lên. Có điều, thỉnh thoảng vào nửa đêm cô thường hay mơ thấy đứa bé không có duyên với mình mà khóc giật mình tỉnh lại.

Nhưng dù có thế nào thì duyên phận với đứa con bé nhỏ đã thực sự chấm dứt. Cũng xóa sạch mối quan hệ giữa cô và Jeon Jungkook. Cả hai thật sự đã chẳng vòn vướng mắc nào nữa.

Hôm nay lúc đang thu dọn đồ chuẩn bị tan tầm, cô bất ngờ nhận được điện thoại của mẹ.

"Eunha, tối nay con sang nhà dùng cơm với mẹ nhé?"

Eunha hơi ngạc nhiên, hỏi lại: "Mẹ, có chuyện gì sao ạ?"

"Ừm, có chút chuyện." Bà Jeon im lặng một lát, mới nói tiếp: "Công ty bên Mỹ vừa mở thêm chi nhánh hiện đang cần người, Jungkook chủ động muốn sang đó."

Nghe thấy lời này, lồng ngực Eunha chợt căng lên. Anh muốn sang Mỹ sao?

"Ra là tiệc chia tay..." Cô cố để giọng nói mình thật bình tĩnh.

"Ừm. Lần này có lẽ nó đi cũng mất vài năm, nên gia đình họp lại ăn bữa cơm thật vui vẻ để chia tay nó."

Đi mấy năm? Bàn tay cầm điện thoại của Eunha bất giác siết chặt. Cô trầm mặc một hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Mẹ, con không đến đâu. Hay là để lần khác con về thăm mẹ nhé?"

Bà Jeon thở dài, "Để vuột mất lần này, có lẽ các con đã không còn duyên phận nữa..."

Eunha cười khổ. Thật ra, duyên phận giữa hai người đó giờ vốn chưa từng có, "Anh ấy không muốn nhìn thấy con đâu. Nếu anh ấy đã muốn sang Mỹ vậy thì hãy để anh ấy vui vẻ mà ra đi, thấy con sẽ chỉ khiến anh ấy mất hứng thêm thôi..."

"Nếu con đã quyết định thế mẹ cũng không cố khuyên nữa. Sáng mai Jungkook bay rồi, nếu con có gì muốn nói với nó thì hãy gọi điện."

Eunha cười khổ, đáp nhẹ: "Con biết rồi mẹ."

Nói thêm vài ba câu nữa, hai mẹ con mới tắt máy.

Trái tim đập mạnh, tay siết chặt điện thoại, Eunha không chút sức lực gục xuống bàn, đến cả thở cũng thấy khó khăn...

***

Jeon Jungkook về nhà họ Jeon rất sớm.

Anh cũng không biết tại sao mình lại muốn về sớm như vậy, chỉ do hai chân không nghe lời, ngay cả công việc chưa làm xong đã vội vã đi về.

[Chuyển Ver/Taerin_Eunkook] Tổng giám đốc tha tôi điNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ