Chương 1 : Hiệp I

129 9 4
                                    

First Inning

Đầu hiệp I

Các cửa hàng trở nên đông nghẹt người vào buổi tối thứ Sáu. Quán rượu nhỏ nơi những kẻ có thu nhập thấp và học sinh tiêu pha thời gian vào một nửa căn phòng riêng cùng với chỗ ngồi được sắp xếp như horigotatsu bị cô lập lại bởi những bức tường có hoa văn sọc vuông ở mọi hướng. Munakata và bạn của gã được dẫn vào trong quán rượu này. Bên cạnh bọn họ là hai người đàn ông nhìn có vẻ như là công nhân viên chức đang ngấu nghiến uống một lượng lớn đồ uống. Bên trong nơi này quá mức ồn ào, cho nên hắn không thể nghe thấy giọng nói của họ, nhưng chắc chắn họ đang càu nhàu than vãn về công việc của mình. Tôi hiểu cảm giác ấy, Munakata gật đầu đồng ý.

"Dẫu sao thì, chúc công việc năm nay tốt lành."

Sau khi đồ uống được mang tới bàn của họ, người lớn tuổi nhất trong nhóm, Munakata, mở đầu với một miếng bánh mì cùng chất giọng khàn khàn của mình. Nâng chiếc cốc lớn đựng bia của mình lên, rồi cụng lại vào bốn chiếc cốc còn lại ở chính giữa bàn. Có ba chiếc cốc là bia, còn lại là một cốc trà Ô Long. 

Sau khi nốc một nửa cốc bia vào họng, cùng những bọt bia trắng dính lại xung quanh miệng, "Aah, thật là tuyệt. Vậy là tốt hơn rồi." Munakata nói ra những lời đó chẳng khác nào như một ông già. Thực tế thì đúng là vậy thật. Gã đã gần bốn mươi tuổi, và những nếp nhăn bắt đầu xuất hiện nơi khoé mắt cùng khoé miệng. Nếu không phải có một chiếc bịt mắt màu đen nơi mắt phải của gã, thì có lẽ gã sẽ giống hệt như một lão già tuổi tứ tuần bình thường. Chưa kể đến, đối với một người trung niên bình thường thì những gì gã ta mặc đều là đồ vest đắt tiền. Và cả chiếc đồng hồ hàng hiệu lộ ra dưới cánh tay có dưới ống tay áo.

"Munakata-san, vẫn còn tận hai tháng nữa mới có thể rời đi được." Người ngồi bên cạnh hắn, Shinohara, nói sau khi uống trà Ô Long. "Anh không nghĩ là còn quá sớm để quên đi năm này sao?"

Shinohara vẫn còn là một lính mới. Hắn mặc một bộ đồ y hệt như Munakata, nhưng nhìn thế nào cũng giống một sinh viên đại học gần trưởng thành hơn là một nhân viên công ty. Khoảng cách giữa tuổi tác của họ đủ để trở thành cha và con.

"Tốt thôi. Chúng ta sẽ vô cùng bận rộn và sẽ chẳng còn thời gian để tổ chức tiệc cuối năm nữa."

"Ah, hãy gọi một phục vụ qua đây. Tôi muốn một motsunabe."

"Khoan đã."

"Tôi có thể gọi món Gizzards*?" Người ngồi đối diện với Munakata, Reiko, hỏi gã. Cô ta nhìn săm soi vào trang thực đơn đầu tiên của cửa hàng trong khi đang kéo mái tóc màu nâu lượn sóng đang lỏng lẻo lại bằng một chiếc kẹp tóc. "Cá thu xanh cũng được nốt. Có sao không nếu tôi yêu cầu."

*Có thể tạm hiểu đó là một món làm từ ruột chim.

"Đừng hỏi tôi."

"Nhưng mà anh trả tiền mà, phải không?"

Munakata ngậm miệng mình lại trước khi hỏi tiếp, tại sao lại là tôi. Trong số họ, gã là người lớn tuổi nhất cũng là tiền bối của bọn họ. Hắn cảm thấy có chút không vui khi tại Nhật Bản thì đã phần những người hậu bối đều sẽ trả tiền thay cho tiền bối hơn là để cho họ tự mình trả tiền bao. Hắn xoa bàn tay xung quanh túi cặp da của mình.

Thế giới ngầm - Hankata Tonkosu Ramens - Chiaki Kisaki [ Vô Tâm dịch ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ