Chap 5

329 15 4
                                    

-Hoằng Thời? Là ngươi? Ngươi làm vậy là có ý gì? Mau thả nàng ấy ra!!!- Hoằng Lịch chạy đến chỗ Thục Thận nhưng bị cản lại bởi năm mươi tên hắc y nhân từ phía sau chạy lên trước rút gươm bao vây lấy mình.

-Vội vàng gì chứ, ngươi chẳng phải vẫn còn một đích phúc tấn xinh đẹp, hiền lương ở phủ sao? Thiếu một người cũng đâu có sao, đệ đệ không cần kích động- Hoằng Thời cười gian xảo, kề sát dao hơn nữa làm cổ Thục Thận bắt đầu rướm máu.

Đau, thật sự rất đau. Nhưng dường như Thục Thận quan tâm đến Hoằng Lịch hơn là cơn đau của mình, vẫn bình tĩnh mà nói:

-Vương gia, chàng đừng lo cho thiếp. Thiếp có ra sao cũng không quan trọng, đối với ta chàng được bình an mới là quan trọng. Đừng rơi vào bẫy của Hoằng Thời, một mình thiếp chết còn hơn là cả hai cùng chết. Hắn ta sẽ không thả thiếp đâu! Chàng đi đi!

-Thục Thận, nàng đừng lo. Hôm nay hai ta không ai phải chết. Ta nhất định sẽ đưa nàng hồi phủ an toàn.- Hoằng Lịch rút kiếm ra, định quyết chiến với đám hắc y nhân thì bị câu nói của Hoằng Thời làm ngưng lại:
-Các ngươi tình chàng ý thiếp thật khiến bổn vương đau lòng. Giờ là lúc nào rồi mà còn nghĩ chuyện các ngươi sẽ thoát khỏi đây. Đừng hòng!!! Nhìn các ngươi tâm đầu ý hợp như vậy, sau khi chết bổn vương sẽ hứa lo hậu sự cho phu thê các người và tâu với hoàng a mã làm ma cho các ngươi theo đúng nghi lễ của hoàng thất. Bây giờ thì yên tâm chết rồi chứ???

Hoằng Thời đưa dao lên cao, định dùng hết lực một đao đâm chết Thục Thận nhưng Hoằng Lịch hét to khiến hắn dừng lại:
-KHOAN!!!

-Gì nữa đây? À, ta quên cho ngươi nói lời cuối cùng với trắc phúc tấn của mình nhỉ?- Hoằng Thời cười mỉa mai, cuối cùng hắn cũng thấy được vẻ mặt thua cuộc của tứ đệ rồi. Từ nhỏ đến lớn, trong mọi cuộc tỉ thí, dù là văn hay võ, Hoằng Lịch luôn luôn là người thắng, hoàng a mã còn luôn miệng bảo hắn hãy học tập theo tứ đệ. Mặc dù là tam a ca nhưng hắn hiện giờ chính là con trưởng của Ung Chính do đại huynh và nhị huynh của hắn không may đã chết yểu khi còn nhỏ. Hoàng a mã khen tứ đệ trước mặt hoàng thất có khác gì hạ thấp uy nghiêm của kẻ được xem là con trưởng như mình, là người được cho là sẽ cai trị đại thống.

-Ta khinh! Hoàng a mã, giờ cuối cùng tứ đệ đã bại dưới tay nhi thần rồi, tiếc là người không biết được, vĩnh viễn cũng không biết được đứa con yêu quý này của người vì sao mà chết. Hoằng Lịch lấy lại vẻ nghiêm nghị, bình tĩnh nói:
-Nếu ngươi dừng lại thì ta có thể xin hoàng a mã tha cho ngươi tội chết, còn không thì đừng trách ta không nể tình huynh đệ ruột thịt!

-Hahaha! Ta cứ tưởng ngươi sẽ nói những lời tình tứ, bay bổng với thê tử của mình. Một người thức thời như tứ đệ bây giờ còn nghĩ đến việc thoát khỏi đây được sao. Ngươi là đang đe doạ ta sao? Khoan hồng xin hoàng a mã tha cho ta? Cười chết ta mất! Chỉ sợ hoàng a mã còn không biết ta đã giết tứ a ca giỏi giang của người mà còn can tâm tình nguyện nhường ngôi cho ta nữa kìa.- Đến đây Hoằng Lịch bỗng nhiên nở một nụ cười bí ẩn:
-Cuối cùng cũng nói ra dụng tâm thật sự của ngươi rồi.

-Thì sao? Đúng! Ta muốn ngươi đau khổ. Ta muốn ngươi chết để ta có thể trở thành hoàng đế! Có trách thì trách lão già hoàng a mã kia sủng ái ngươi ra mặt như muốn toàn thiên hạ biết lão ta sẽ nhường ngôi cho ngươi. Giờ thì chết đi!- Hoằng Thời tức giận vì thái độ tự tin của đệ đệ hắn, ngay lập tức hắn ra lệnh cho hắc y nhân giết chết Hoằng Lịch. Từ phía cửa sổ xuất hiện một mũi tên vụt qua bên cạnh hắn, rồi những tiếng la lớn, một đám lính xông ra, trong nháy mắt năm mươi tên hắc y nhân đã bị giết sạch. Trong lúc Hoằng Thời còn chưa kịp định thần thì từ phía sau Ung Chính bước ra:
-Ngươi muốn trách trẫm điều gì? Kẻ bất tài như ngươi mà muốn làm hoàng đế sao? Ngay từ lúc Tề phi sinh ngươi ra, trẫm đã biết ngươi không có tư cách ngồi lên ngai vàng.

Nhàn Trú [Fanfic DHCL]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ