Chap 8

479 24 17
                                    

Đương nhiên Nột Thân biết chủ nhân của chiếc túi hương, lão chỉ cần tuỳ tiện kiếm một vài cung nữ ở phường thêu làm chứng A Mãn thường đeo túi hương này, cộng thêm việc kiểm tra xem A Mãn có còn là xử nữ không là có thể bắt giữ nàng, còn về phía Hoằng Trú chỉ cần ép nàng nói ra là xong. Nhưng dù có dùng vàng bạc mua chuộc hay dùng hình thì A Mãn cũng nhất quyết không chịu khai. Hoằng Trú trong khi đó vẫn không hay biết chuyện gì, ở phủ xin phép Dụ thái phi cưới A Mãn:
-Ngạch nương à, tại sao con không thể thành thân với A Mãn chứ? Con đã cầu xin người mấy ngày nay rồi, người không thể mủi lòng mà đồng ý sao?

-Con còn chưa biết gì hay sao? Cô ta bị bắt vì tội tư thông với nam nhân. Giờ con đòi thành thân, không phải là gián tiếp tự khẳng định mình là kẻ đó hay sao?- Dụ thái phi vừa nói với Hoằng Trú vẫn không quên tiếp tục quỳ gối khấu đầu trước phật tổ, từ khi tiên đế băng hà bà đã không màng đến thế sự, hằng ngày chỉ ăn chay niệm phật. Kể cả thái hậu có nhã ý mời Dụ thái phi đi dạo ngự hoa viên bà vẫn tìm lí do từ chối chỉ vì sợ giẫm chết con kiến nào đó. Cả Tử Cấm Thành này đâu ai biết rằng Dụ thái phi chính là khẩu phật tâm xà, nhìn bên ngoài thì là vậy nhưng thực chất tâm ý bà thế nào không ai biết được kể cả đứa con ruột của mình.

-Cái gì? A Mãn tại sao lại bị bắt?

-Không cần lo lắng, hoàng hậu đã đến cứu cô ta và cho xuất cung hồi hương rồi.

-A Mãn bị hành hạ là do con, như vậy thì con càng phải lấy nàng làm thê tử.

-Con nghĩ cô ta còn muốn ở bên cạnh con sao? Ta đã cho người đưa A Mãn về đây nhưng cô ta đã từ chối. Nàng ta bảo rằng không muốn dính líu đến con nữa, chỉ muốn về nhà sống một cuộc sống bình yên. A Mãn bị như bắt là do con, con nghĩ nàng còn muốn ở lại đây chuốc thêm họa vào thân sao. Hoằng Trú, tất cả những gì ngạch nương làm đều là muốn tốt cho con, con không được phép cãi lời ta.

-A Mãn nói như vậy thật ư?

-Con không tin ngạch nương của mình?- Dụ thái phi nhíu mày.

-Con không có ý đó. Nếu nàng đã muốn vậy thì con cũng sẽ không ép nàng.- Tuy Hoằng Trú ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng khá mâu thuẫn, A Mãn mà hắn biết tuyệt đối không phải là loại người ham sống sợ chết, với lí do sợ chuốc phiền phức vào người mà bỏ đi khiến mình cảm thấy khó tin. Nhưng dù sao cũng tốt, rời khỏi Tử Cấm Thành âu cũng là chuyện hay. Tử Cấm Thành này chính là người vào thì dễ nhưng khi ra thì khó lại càng khó. Số cung nữ được bình an xuất cung hằng năm là rất ít, nếu không chết vì sự tranh giành đấu đá trong hậu cung thì cũng là chết vì dịch bệnh. Hoằng Trú thở phào nhẹ nhõm thầm vui mừng cho A Mãn.

Vì không có chứng cứ nên Nột Thân cũng chẳng làm được gì Hoằng Trú, lão còn bị Càn Long hạ đánh ba mươi trượng vì không tìm ra nam nhân kia nên đành ngậm ngùi cho qua chuyện. Mới đó cũng đã nửa năm trôi qua, nhiều chuyện xảy ra nên mọi người cũng dần lãng quên đi câu chuyện của cung nữ A Mãn. Trong nửa năm đó, Càn Long chấn chỉnh triều đình, xử vụ tham ô của binh bộ thượng thư Ngạc Thiện, phàm là những ai có liên quan đều bị xử chém. Đệ đệ của Thục Thận có dính líu nên bị bắt giam nhưng không may mắc bạo bệnh chết trong ngục, ngạch nương của nàng không chịu nổi cú sốc mất con cũng đập đầu vào Thần Võ môn tự sát, trước khi chết bà còn liên tục trách mắng Thục Thận, a mã của Thục Thận nếu không nhờ hoàng hậu nói giúp thì cũng bị xử chém, trong phút chốc Huy Phát Na Lạp gia tan cửa nát nhà.

Nhàn Trú [Fanfic DHCL]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ