Tháng mười hai đã đến. Tuyết rơi mỗi lúc một nhiều.
Cứ đến những ngày cuối năm, Ngô Cẩn Ngôn thực vô cùng vất vả. Hết chạy đôn chạy đáo chữa bệnh cho Tần Lam, lại phải ở bệnh viện tăng ca xử lý tài liệu và bệnh án.
Bởi vì tâm lý của Tần Lam hiện giờ cũng phần nào đã ổn định. Cho nên cô nói với nàng có thể sẽ không tới trò chuyện với nàng thường xuyên nữa.
Ngô Cẩn Ngôn đang ngồi trong phòng làm việc thống kê lại một số bệnh nhân cần lưu ý. Đột nhiên bên ngoài cửa vang lên rất nhiều tiếng xôn xao. Ban đầu là của một vài y tá, sau đó là tới cả bác sĩ luôn.
"Có chuyện gì vậy?" Ngô Cẩn Ngôn nói vọng ra với một người vừa đi ngang qua.
Nữ y tá dừng bước thò đầu vào đáp: "Bác sĩ Ngô, cô không biết ư? Ở dưới sân bệnh viện của chúng ta xuất hiện một bạch tuyết tiên tử (tiên nữ tuyết trắng)."
"Bạch tuyết tiên tử?"
"Đúng vậy a, đã đứng đó cả tiếng đồng hồ rồi. Hỏi cũng không trả lời, cũng không biết là chờ ai. Nhưng chiếc xe mà cô ấy đi không phải hãng xe bình thường. Xem ra là một đại tiểu thư nào đó tới thăm người thân."
Ngô Cẩn Ngôn nghe tới đây, lông tơ trên người dựng đứng.
Sao cô có cảm giác bất an thế nhỉ?
"Cô gái đó dáng vẻ thế nào?"
"Động lòng người." Nữ y tá xoa cằm cảm thán. "Chính là cảm giác vừa nhìn liền muốn dang tay bảo vệ. Nhưng cô ấy rất kì lạ nha. Giống như có bệnh vậy. Lúc nãy có vài bác sĩ nam muốn tới hỏi chuyện, cô ấy liền cho vệ sĩ đuổi đi."
"..."
Ngô Cẩn Ngôn mất bình tĩnh đứng dậy: "Mẹ nó, đứng đó bao lâu rồi?"
Nữ y tá nhìn đang vẻ thiếu tiền đồ của cô, đôi mắt hơi nheo lại: "Em đã nói rồi mà, hơn một tiếng."
***
Ngô Cẩn Ngôn phi như bay xuống tầng một, cố gắng hết sức chen qua đám người hiếu kì để tiến về phía trước.
Một thân áo choàng cổ lông màu đen, bên cạnh là hai vệ sĩ nam mặc vest đứng che ô. Khuôn mặt hơi tái đi vì lạnh, song càng làm nổi bật nét diễm lệ vốn có.
"Cô..." Ngô Cẩn Ngôn thực muốn hộc máu. "Đại tiểu thư, cô làm gì ở đây?"
Tần Lam thấy người kia cuối cùng cũng xuất hiện, khóe môi từ từ nở một nụ cười.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Còn không mau vào trong?" Hai vệ sĩ tùy hứng đưa ô cho Ngô Cẩn Ngôn cầm, sau đó phân công nhau vào trong dẹp loạn.
Ngoài sân nhất thời chỉ còn lại hai người...
"Cô..." Ngô Cẩn Ngôn đến giờ vẫn không tin vào mắt mình. "Tần Lam, cô có biết hiện tại bên ngoài bao nhiêu độ không? Cô còn dám đứng một tiếng ở đây? Vì sao không gọi điện thoại cho tôi?"
Hàng ngàn hàng vạn câu hỏi hướng về phía Tần Lam. Mà nàng chỉ mím môi cười, hồi lâu mới đáp: "Bác sĩ Ngô mặc blouse trắng rất đẹp."
BẠN ĐANG ĐỌC
[NGÔN LAM] Tâm Bệnh Của Người, Công Việc Của Tôi - Nhật Lãng
Fanfiction●Tên truyện: Tâm Bệnh Của Người, Công Việc Của Tôi ●Tác giả: Nhật Lãng ●Số chương: 47 chương + 3 ngoại truyện Chính văn kết thúc vào ngày 14/10/2018 ⚠️ KHÔNG ĐỒNG Ý CHUYỂN VER