20. Do you remember?

86 22 1
                                    

Trên con đường vắng với hai hàng cây cao lớn trải dài, từng cơn gió tạt vào tấm thân nhỏ bé của một bóng hình nhỏ bé. Bản thân từng bước, từng bước cố gắng vật lộn vớt từng đợt gió tạt đến, thân ảnh nhỏ bé ấy hiện giờ chỉ biết chạy và chạy... chạy một cách mải miết.

Bóng dáng ấy cứ cắm đầu chạy thục mạng. Cô bé còn chẳng hề quay đầu nhìn về phía sau lấy một lần. Hai mắt nhắm nghiền, đôi môi mím chặt không để phí chút sức lực nào. Từng bước chân nhỏ bé chạy trong vô vọng, gương mặt xinh xắn ánh lên nét đau đớn khôn cùng.

Rào.... Rào.....

Mặt đất bắt đầu lấm tấm những giọt nước, hơi ẩm bắt đầu thấm đẫm cả khí trời.

Mưa... Thật nặng hạt.

Nhưng bóng dáng ấy vẫn cắm đầu chạy. Mãi cho đến khi sức lực của người ấy về đến con số 0, hai đầu gối của cô bé khuỵu hẳn xuống đất.

Chẳng hề nhẹ nhàng, hai đầu gối cô bé cứ thế đập mạnh xuống nền đường lạnh ngắt, tiếng 'cộp' vang lên trong cơn mưa, truyền lên cảm giác tê dại.

Đau đớn là thế nhưng cô bé ấy chẳng hề than khóc một lời, chỉ nghỉ chân một chút liền tiếp tục đứng dậy toan chạy tiếp.

Vừa mới quỳ xuống và nhổm người dậy, toàn thân cô bé đã lảo đảo và đổ ụp xuống đường.

Sức lực hiện tại từ chối việc tiếp tục di chuyển của cô.

Trên con đường vắng, một bóng dáng nhỏ bé nằm mà bò bất lực. Dường như ông trời chẳng để tâm đến điều đó mà vẫn cứ nhẫn tâm gieo từng giọt nước lạnh thấu xương vào con người nhỏ bé.

Quần áo trên người bị nước mưa thấm ướt khiến toàn thân cô bé run lên vì lạnh. Đây là chiếc áo cô thích nhất, hôm nay là ngày đáng ra cô phải vui nhất.

Mà cớ sao... Giờ đây bản thân lại phải chịu cảnh này?

Bất lực, căm phẫn, cô bé đấm mạnh bàn tay xuống đường.

Có lẽ... Chỉ có thể nằm đây chờ chết thôi. Bị xe cán? Bị cảm lạnh? Hay mất sức đây? Người con gái nghĩ đến đây thì cười khẩy rồi nhắm mắt, sẵn sàng với giây phút đối mặt với tử thần. Vẻ mặt đáng yêu đánh mất đi sự hồn nhiên của tuổi thơ, giờ đây liền đối mặt với sự thật tàn khốc của cuộc đời.

Đây rồi, là một ánh đèn xe. Có lẽ chỉ một chút nữa thôi cả người mình sẽ bị nó nghiến qua...Nhưng dường như cô bé đó đã chẳng thèm bận tâm.

Két... Tiếng phanh xe chói tai vang lên.

"Không hề có chút cảm giác đau đớn. Chẳng lẽ..."- Cô nàng vội mở mắt nhìn chằm chằm vào hướng vừa phát ra tiếng phanh xe...

Haha... Chỉ cách 3cm nữa thôi.

3cm nữa... Là cơ thể cô nát bét rồi.

Người trong xe vội vàng mở cửa bước ra. Cô có thể lờ mờ thấy đó là một đôi nam nữ, rất trẻ.

Đầu óc bắt đầu mụ mị. Đôi tai có thể loáng thoáng được rằng người phụ nữ hét lên một tiếng kinh ngạc rồi nói gì đó với người đàn ông. Trước khi hoàn toàn bất tỉnh, bản thân cô bé có thể nhận ra việc mình đang được bế lên xe.

m.y.g | Em muốn bên anh? (Đang Edit)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ