Thần Ma Chi Mộ C 241 320 Bá Đức nhìn Triệu Thụy đứng ở ngoài trăm thước, khóe miệng hơi nhếch lên, trên mặt mang theo vẻ tươi cười trào phúng.
Hắc ám khí tức lạnh như băng từ trong cơ thể tán phát ra, trong không trung phiêu phù bốn phía.
Ánh mắt Bá Đức phi thường ung dung, thậm chí có chút khinh thường.
Bởi vì trong Huyết tộc hắn nổi danh là một kẻ nổi loạn, từng làm cho cả Âu Châu đại lục đều run rẩy bởi hắn có thực lực cường đại tuyệt luân.
Bá Đức cũng không đem Triệu Thụy để ở trong lòng, nhìn qua cũng chỉ mới ngoài hai mươi tuổi. Đối với bản thân mình mà nói, bất luận là kinh nghiệm hay thực lực đều có chênh lệch rất lớn.
Mà ngay không lâu trước đó, hắn còn đánh cho Triệu Thụy không còn lực hoàn thủ, chạy trốn như chuột để bảo vệ tính mạng.
Bá Đức tự tin một cách phi thường một lần nữa đem Triệu Thụy đánh bại.
Bất quá lúc này đây, hắn sẽ không để cho Triệu Thụy lại có bất cứ cơ hội gì để có thể chạy thoát.
Đương nhiên, trong lòng Bá Đức cũng hơi hơi cảm giác có chút kì quái, tại sao kẻ bại tướng dưới tay mình chỉ ngắn ngủi sau một giờ lại đến đây chịu chết. Hắn thậm chí hoài nghi đây chẳng lẽ là một cái bẫy.
Bất quá hắn cẩn thận quan sát tình huống bốn phía, tựa hồ cũng không có bất luận mai phục gì.
" Có lẽ tên kia đúng là đồ ngốc muốn tìm cái chết." Bá Đức trong lòng nghĩ như vậy.
Bóng đêm đen tối như mực bao phủ khắp nơi.
Bên đường, ổ gà mấp mô, đèn đường rỉ sét loang lổ, không biết đã hỏng từ bao giờ, không phát ra nửa điểm ánh sáng.
Cảnh vật chung quanh, ngoại trừ hắc ám, cũng chỉ còn hắc ám, không còn màu sắc nào khác.
Gió đêm pha lẫn hơi lạnh đầu đông, trầm thấp gào thét thổi nhanh qua, vài mảnh lá vàng rụng cuồn cuộn nổi lên, lạnh thấu xương, làm người khác khiếp sợ.
Sát khí nồng nặc từ trên người Triệu Thụy cùng Bá Đức phát ra mãnh liệt xung đột, kích động nổi lên từng trận khí lưu.
Mấy con chuột cống từ cống ngầm bên đường ướt sũng bò ra. Rất nhanh nhằm phía thùng rác xa xa bên đường, tựa hồ chuẩn bị từ nơi đó tìm kiếm chút đồ ăn.
Nhưng vừa mói chạy vài bước, chúng khiếp sợ vạn phần chạy trốn trở về, tiến vào cống nhỏ ấm áp an toàn.
Sát khí kích động phía trước thật sự quá mức nồng hậu và kinh khủng, chúng là những sinh vật nhạy cảm, không muốn dùng tính mạng đổi lấy thức ăn.
Bên trong sát khí kích động, Bá Đức chậm rãi mở ra năm ngón tay, một hắc quang điện cầu liền xuất hiện trong bàn tay hắn.
Từ trước đến nay hắn luôn luôn là một người không kiên nhẫn, đặc biệt là đối phó với một đối thủ thực lực yếu hơn mình rất nhiều.
Cổ tay hắn vừa lộn, lòng bàn tay nhắm ngay Triệu Thụy, hắc quang điện cầu kia giống như pháo đạn nhằm thẳng hướng Triệu Thụy bắn nhanh ra.