Chương 2

998 34 33
                                    

Chương 2: Sự trở lại của kẻ thù

Thiếu niên có hình dáng trẻ con hớt ha hớt hải chạy đến, trên trán đẫm mồ hôi, hai tay chống ngay đầu gối, thở gấp

-Tiểu Ly, có chuyện gì mà đệ hốt hoảng đến vậy

-Hồng Miêu! Hồng Miêu... Lam Thố... Lam Thố xảy ra chuyện rồi...

Một câu nói làm chàng thực sự sững sờ, không đợi cậu ta nói nữa, lập tức chạy đi, đôi mắt chàng hiện rõ nỗi bất an

Trong gian phòng nhỏ, tiểu cô nương lam y mặt mày cau có, đi qua đi lại mãi. Vị phu nhân nọ khẽ lắc đầu, căn phòng yên ắng đến lạ thường. Nàng nằm im lìm trên chiếc giường êm ái phủ bởi một màu hồng, hệt như màu của cánh anh đào ngày trước. Đôi mắt nàng nhắm nghiền, bờ mi cong vút mĩ miều. Mái tóc lam biếc rũ xuống giường gối, gương mặt xinh đẹp bây giờ xanh xao, trắng bệch trông đến thảm thương. Thiếu niên mang màu tóc nâu, ánh mắt huyền bí, lạnh lùng khẽ tiến vào. Chưa được nửa bước đã cảm nhận thấy có cái gì đó vừa lướt qua, nhanh như gió, quay đầu nhìn lại, chàng đã ở đó tự lúc nào. Thiếu niên sững sờ, lặng lẽ bước vào. Tiểu Ly cũng đã đến nơi, cậu chống tay lên thành cửa, thở dốc. Thủy phu nhân vẫn không thốt lên tiếng nào, bà chỉ âm thầm quan sát họ

Chàng cũng chẳng cần để ý đến mọi chuyện xung quanh, mắt đăm đăm nhìn nàng đầy lo lắng. Chàng cầm lấy bàn tay ngọc ngà của nàng, ngước nhìn gương mặt xanh xao, yếu ớt của nàng mà lòng đau như cắt

-Sư mẫu, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Lam Thố lại thành ra như vậy...

Thủy phu nhân khẽ lắc đầu, Hàn Thiên ở phía sau cũng tò mò, thật sự muốn biết đã xảy ra chuyện gì

-Lúc ta cùng với Lam Thố ra ngoài mua đồ... có một tên đã chặn đường bọn ta... hắn nói có quen với Lam Thố và thất hiệp... Và rồi hắn lao đến tấn công, còn có cả mấy tên áo đen nữa, bọn chúng có vẻ rất mạnh... Lam Thố muốn bảo vệ ta nên mới thành ra như vậy...

Nói xong bà cúi đầu xuống, cứ như rằng bản thân bà đã mắc lỗi và cảm thấy ân hận. Có lẽ lúc đó bà không nên để Lam Thố chiến đấu một mình, có lẽ bà không nên chỉ biết đứng từ xa nhìn nàng như vậy... đáng ra bà không nên như vậy... Chẳng lẽ vì bà sợ cái tục lệ cổ quái của hòn đảo này, nữ nhi không được phép học võ, chẳng lẽ bà lại sợ bị đuổi ra khỏi đảo Phượng Hoàng hay sao?

Chàng khẽ nhăn mày, có quen với Lam Thố và còn cả thất hiệp nữa, làm sao có thể chứ? Tay chàng bất giác nắm chặt, một nổi bất an đang dâng lên trong chàng

-Sư mẫu... con không trách người... Nhưng người có thể cho con biết... hắn ta trông như thế nào không?

Thủy phu nhân gật đầu, đáp

-Hắn ta khá thấp, khá mập mạp, ta nhìn hắn ta có vẻ rất nham hiểm... Còn nữa, hắn ta cầm trên tay hai chiếc trùy

Chàng mở to mắt, sao lại có thể? Thâm tâm chàng đang đấu tranh kịch liệt, những chuyện này không phải sự thật, chàng hy vọng là như vậy, nếu không thì mọi thứ thật là tệ...

-À phải rồi, cái phi tiêu này, Lam Thố trúng của hắn...

Chàng cầm lấy chiếc phi tiêu đó, dường như chàng không thể tin nổi vào mắt mình nữa. Chàng thất thần ngồi xuống ghế, lẽ nào, hắn ta...

[TKAH] Định mệnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ