Kẻ cả tin mãi mãi phải chịu đau thương + Vienna cũng có bầu trời đầy nắng

28 0 0
                                    

  Đến khuya, hai người mới trở về nhà. May mà đã có điện.

Mặt dù để trong áo mưa nhưng mặt nạ mĩ nhân, Vương Cơ, Lục Châu, Văn Cơ... đều đã bị ngấm nước. Màu mắt của các mĩ nhân cũng bị nhoè. Ngôn Hi cau mày rồi đi huỳnh huỵch lên tầng, lấy máy sấy tranh để sấy mấy tấm mặt nạ.

A Hoành nhìn anh giữ nguyên một tư thế sấy đó hồi lâu mà không hề tỏ ra khó chịu. Đối với những thứ mà mình thích, anh luôn kiên trì theo đuổi, một sự kiên trì đáng kinh ngạc.

A Hoành mỉm cười, nhìn Ngôn Hi rồi lặng lẽ ngồi xuống xô pha đan khăn len.

Ngôn Hi trề môi. "Gì mà phải cặm cụi thế? Vì những cái một, hai, ba..."

A Hoành ngạc nhiên hỏi: "Một, hai, ba gì?"

Ngôn Hi nhướng mày, đáp: "Một là một, hai là hai, ba là ba thôi!"

A Hoành phì cười. "Bốn vẫn là bốn mà!" Chẳng hiểu lảm nhảm những gì nữa.

"Cái màu xám đan cho Tư Hoán hả?" Ngôn Hi liếc xéo với vẻ không thèm quan tâm.

A Hoành khựng lại, nhìn cuộn len màu xám trong tay rồi lưỡng lự gật đầu.

"Hừ!" Anh lật chiếc mặt nạ Văn Cơ rồi dẩu môi. Mái tóc đen dày, mềm mại che khuất đôi mắt, trông rất trẻ con.

Một lúc lâu sau, mưa lại bắt đầu rơi nặng hạt theo gió mạnh ngoài cửa sổ, sấm chớp cũng bắt đầu nổi lên.

"Xem ra đêm nay không thể tạnh mưa được nhỉ?" A Hoành thu dọn kim đan rồi khẽ ngẩng đầu, nhìn Ngôn Hi cười.

Ngôn Hi đã sấy khô mặt nạ từ lâu, lúc này đang ngồi khoanh chân trên xô pha nghịch mặt nạ. Anh rất chăm chú, quyết không để ý đến A Hoành nữa.

A Hoành đứng dậy, ngáp dài. "Anh cũng đi ngủ sớm đi." Cô đang định quay đi thì bị anh túm chặt lấy gấu áo.

"A Hoành, đêm nay anh ngủ cùng em."

A Hoành liền cau mày. "Tại sao?"

Ngôn Hi liền chỉ tay ra ngoài cửa sổ, giọng vừa ai oán vừa nghiêm nghị: "Trời mưa mà."

Cô liền quay lại, vỗ nhẹ lên đầu anh, dịu dàng nói: "Anh là con trai, em là con gái, anh hiểu chứ?"

Ngôn Hi hiên ngang đáp: "Không sao cả, anh không nghĩ em là con gái đâu."

A Hoành liền mỉm cười, gạt tay anh ra. "Sory nhưng em lại chê con trai đấy."

Sau đó, cô quay đầu và đi thẳng lên lầu.

Lúc bật radio, chương trình cô thích nghe nhất vừa mới bắt đầu.

Chuyên mục lần này là tâm sự của một người vợ có chồng ngoại tình.

Không phải cô có hứng thú với những chuyện riêng tư của người khác, chỉ là cô muốn nghe thấy giọng nói đầy hi vọng của những người đang cần tới sự giúp đỡ ki gọi điện thoại tới chương trình.

Cảm giác đó giống như khi đuối nước, may mắn tìm được chiếc phao cứu sinh cuối cùng, trong khoảnh khắc cô đơn và buồn tủi nhất ấy, có người sẵn sàng ở bên lắng nghe họ trút bầu tâm sự, chẳng phải sẽ rất tốt hay sao?

"Em tin những chuyện này hả?" Ngôn Hi ôm gối đứng ở cửa phòng, nhìn chiếc radio, hậm hực hỏi.

A Hoành ngước mắt nhìn, anh đã thay sang bộ quần áo ngủ, ánh mắt lặng lẽ, buồn buồn.

Cô liền mím môi. "Nghe chương trình này chỉ là một thói quen. Huống chi việc em tin hay không cũng chẳng có gì quan trọng."

Điều quan trọng là người tâm sự có còn mong muốn tin tưởng vào người khác nữa hay không.

"Nhưng nỗi đau của con người có thể giải quyết dựa vào vài ba câu nói thì thế gian này còn ra thể thống gì nữa?" Ngôn Hi bình thản hỏi.

"Anh nói vậy là sao?" A Hoành nheo mắt.

"Cá lớn nuốt cá bé, chỗ nào cũng thấy cạm bẫy..." Ngôn Hi mỉm cười, nắm chặt tay lại. "Đó là khi có người đem lại nhiều tình cảm ấm áp, ngọt ngào cho em, sau đó lại dùng hiện thực tàn nhẫn gấp trăm lần so với những tình cảm ấm áp để tàn phá mọi cái trong tích tắc. Khi số phận sỉ nhục em cho phép em phản kháng, nhưng lại tạo ra nhiều nỗi ô nhục hơn khi em phản kháng. Khi em muốn sống một cuộc sống yên bình vì một lí do ấm áp, cả thế giới lại coi em như một con quái vật."

A Hoành cau mày ngẫm nghĩ nhưng không nói gì.

Ngôn Hi bước đến khẽ quỳ xuống giường, mỉm cười, nhìn thẳng vài mắt cô. "A Hoành, so với thế giới mà anh vừa nói thì dáng vẻ đầy suy tư của em lúc này khiến anh cảm thấy sợ hãi hơn. Dường như ngay sau đây, anh sẽ bị nhìn thấu vậy."

A Hoành nhìn Ngôn Hi chăm chú. "Ngôn Hi, cái anh sợ không phải là em mà là bản thân anh... Em chỉ đang suy nghĩ tại sao tự nhiên anh lại xuất hiện ở phòng em."

Tay phải Ngôn Hi cầm một phong bánh quy sữa, anh đưa cho cô, động tác có vẻ luống cuống. "Anh định hỏi em có ăn bánh quy không?"

Mười Năm Thương Nhớ _ Thượng HảiWhere stories live. Discover now