Chương 74-1: Thiên Linh không chiến mà hàng (1)

66 1 0
                                    

  Cổng thành kinh đô đóng kín, Quân Mặc Hiên không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ trúng kế của kẻ địch. Mấy ngày tiếp theo, Quân Mặc Hiên cũng thăm dò được không ít tin tức.

Bọn họ đoán không sai, quả nhiên, Nam Cung Chấn đã triệu tập toàn bộ binh lực về kinh đô, chuẩn bị liều mạng một lần, may mắn, bọn họ không trực tiếp xông vào, tấn công kinh đô Thiên Linh, nếu không bị chết lúc nào cũng không biết.

Sáng sớm ngày nào đó, đám người Dạ Hi bày mưu tính kế ở trong doanh trướng.

"Hoàng thượng định làm như thế nào?" Quỷ Diện phân tích thế cục kinh đô, trong kinh đô có ít nhất 50 vạn đại quân đang đóng quân, trong này vẫn chưa tính đến tất cả các cao thủ Hóa cảnh của Thiên Linh.

Bọn họ chỉ có hai trăm ngàn, lực lượng của ta thua xa quân địch, không thể thắng được.

"Chờ đi, trẫm sẽ để bọn họ tự mình mở cửa thành ra, nghênh đón đại quân Thiên Thần của ta." Quân Mặc Hiên khí phách nói, khí chất tự tin trời sinh này, làm cho lời nói vốn có độ tin tưởng không cao trở thành sự thật.

Dường như, chỉ cần là Quân Mặc Hiên nói, thì tất cả mọi chuyện đều có thể trở thành sự thật.

Chiều hôm ấy, Quân Mặc Hiên ra lệnh cho mọi người đến trước cửa thành hét to: "Hoàng đế Thiên Thần thực thi chính sách nhân từ, sau khi bách tính Thiên Linh đầu hàng sẽ được đối đãi ngang nhau, bằng không, ngày công thành chính là lúc huyết try kinh đô...."

Những lời nàu giống như ma chú nguyền rủa vẫn không nừng vang vọng trong đầu dân chúng. Nghe được một lần, hai lần, bọn họ còn cảm thấy không có gì, lòng quyết tâm liều chết với Thiên Thần vẫn kiên quyết như cũ.

Thế nhưng, đã hai ngày hai đêm rồi, vẫn có người không ngừng lặp đi lặp lại những lời này ở bên tai bọn họ, nghe nhiều tất nhiên sẽ cho đó là sự thật. Ngày công thành, là lúc huyết tẩy, tám chữ này cứ quanh quẩn trong đầu bọn họ.

Trong vô hình, làm cho bọn họ khủng hoảng, sợ hãi.

Trong chốc lát, kinh đô của Thiên Linh vốn đang gió êm sóng lặng, sóng ngầm bắt đầu khởi động, dân chúng bắt đầu dự trữ lương thực, không ra ngoài đi lại, không khí cả kinh đô trở nên im lặng.

Nam Cung Chấn đối với chuyện này cũng không có cách nào, nếu không chuẩn bị sẵn sang, hắn sẽ không tùy tiện tấn công. Đến lúc này, cuối cùng hắn cũng ý thức được, Quân Mặc Hiên và Dạ Hi không vô dụng như những gì hắn nghĩ. Mà Thiên Linh cũng không phải là không thể công phá.

Giữa trưa, dưới sự cổ động của một số người, rất nhiều bách tính quỳ gối ở bên ngoài của cung, yêu cầu quốc chủ Thiên Linh đầu hàng.

"Các hương thân, chúng ta chỉ là dân chúng bình thường, hy vọng được sống một cuộc sống hòa bình, hôm nay, Thiên Linh chủ động khơi mào chiến tranh, làm chúng ta phải rơi vào dầu sôi lửa bỏng, là Nam Cung Trấn bất nhân trước, xin gia tộc Nam Cung đầu hàng để bảo vệ bách tính Thiên Linh." Không biết người nào trong đám người nói năng hung hồn đầy lý lẽ.

Lời này vừa nói ra, làm cho phần lớn người tán thành.

"Đúng, đầu hàng, bảo vệ bách tính Thiên Linh."

"Đầu hàng, bảo vệ bách tính Thiên Linh."

....

Tiếng kêu gọi ầm ĩ ccủa bách tính, trong cung, mặt Nam Cung Chấn nhăn lại, nhìn đám quan viên quỳ trên mặt đất.

"Các ngươi nói cho trẫm biết, cuối cùng chuyện này là sao, đã xảy ra chuyện gì? Từ lúc nào, dân chúng Thiên Linh của ta lại nhát gan như vậy..." Nam Cung Chấn lớn tiếng răn dạy.

"Khởi bẩm hoàng thượng, những người này đều là những người không tuân theo pháp luật, chỉ sợ thiên hạ không loạn, theo thần nên dùng võ lực để trấn áp." Điền tướng quân đề nghị, hắn làm một kẻ con nhà võ, thích dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, ở trong nhận thức của hắn, chuyện không giải quyết được đều có thể động tay chân. Nếu không sợ thì đánh cho đến khi sợ mới thôi, còn không phục, đánh tới lục phục mới thôi.

"Hoàng thượng, không thể được, nếu dùng võ lực trấn áp sẽ làm mất lòng dân, đến lúc đó, Thiên Linh sẽ thật sự mất nước." Phùng thừa tướng tận tình khuyên bảo nói, hắn là quan văn tất nhiên sẽ không thể đồng ý sử dụng vũ lực để giải quyết được.

Trong nháy mắt, bầu không khí trong triều đình bị chia làm hai phe, hai bên đấu khẩu làm cho Nam Cung Chấn đau đầu. "Thôi ngay, tất đều đừng ầm ĩ nữa, Phùng thừa tướng, ngươi cho người đi sơ tán đám người ngoài kia trước, trong vòng ba canh giờ, nếu vẫn không giải tán được, Điền tướng quân, ngươi hãy cho người dùng vũ lực để trấn áp."

Nói xong, Nam Cung Chấn phất tay, ra hiệu cho bọn họ lui xuống, lập tức gọi năm vị trưởng lão triệu tập toàn bộ cao thủ Hóa cảnh của Thiên Linh đến để bày mưu tính kế ý.

Sau ba canh giờ, Phùng thừa tướng vẫn không thể giải tán được đám người, ngược lại, bách tính tụ tập lại càng lúc càng đông. Rơi vào đường cùng, Phong tướng quân phải cho quân đội ra trấn áp.

"Trời ơi, giết người, giết người kìa, quan binh đánh chết bách tính kìa." Một tiếng thét kinh hãi được truyền đến từ trong đám dân chúng, ngay lúc, một binh linh vừa đâm chết một bách tính.

Thấy thế, trong đám người, tiếng gọi ầm ĩ càng lúc càng lớn.

"Lòng dạ của hoàng đế Thiên Linh cứng hơn sắt đá, vứt bỏ con dân của hắn.... Giết người, các hương thân, tất cả mọi người mở mắt mà xem...." Không biết kẻ nào trong đám người, lại nói một câu như vậy.

Điền tướng quân thật oan uổng, hắn còn chưa bắt đầu hành động, làm sao lại giết người. Hơn nữa tên binh lính vừa giết người lúc nãy đã biến mất.

Lúc này, cho dù là kẻ ngốc cũng biết, đây là có người cố ý hãm hại Thiên Linh.

Điền tướng quân nổi giận, lớn tiếng mắng: "Đám dân đen các ngươi đều là một lũ không có mắt, binh lính của Thiên Linh không có giết bách tính...." Điền tướng quân cố gắng giải thích, thế nhưng vốn chẳng có người nào tin tưởng.

"Vị tướng quân này, chúng ta có mắt nhìn, chuyện quan binh giết chết bách tính chính là sự thực, ngươi không được phép ngụy biện." Đám dân chúng chính nghĩa nói.

"Hừ, một đám ngu xuẩn, người đâu, bắt đám người này nhốt lại cho bản tưởng quân." Điền tướng quân nổi giận, trực tiếp ra lệnh cho quân lính bắt giam nhưng người dân này.

Nửa đêm, Dạ Hi và Quân Mặc Hiên lặng lẽ lẻn vào phòng giam trong hoàng cung của Thiên Linh. Quả nhiên, phát hiện ra có rất nhiều bách tính bị nhốt ở trong này, thậm chí có mấy người còn bị dùng cực hình.

"Các hương thân, ta là hoàng đế của Thiên Thần Quân Mặc Hiên, vị này chính là hoàng hậu của ta, chỉ cần các ngươi tin tưởng chúng ta, ta sẽ cứu các ngươi ra ngoài ngay lập tức." Quân Mặc Hiên thành khẩn nói.

Trong dân chúng có một số người là người của hắn, tất cả những chuyện này chỉ là một vở kịch hắn để cho người ta diễn mà thôi, mục đích chính là làm mâu thuẫn giữa quan và dân của Thiên Linh càng thêm gay gắt hơn, làm cho Nam Cung Chấn bị mất lòng dân.

Hoàng đế Thiên Thần đích thân đến cứu bọn họ, mà Nam Cung Chấn lại bắt nhốt bọn họ vào trong nhà lão, còn nghiêm hình bức cung. Chỉ cần như vậy cũng đủ để mọi người nhận ra bên nào hơn bên nào rồi.

Cán cân trong lòng bách tính đã lệch khỏi quỹ đạo, chậm rãi nghiêng về bên phía Thiên Thần. Thực ra, bách tính rất đơn thuần, người nào tốt với bọn họ, thì bọn họ sẽ tôn người đó lên làm hoàng đế.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Quân Mặc Hiên nhằm ngay điểm này để mua chuộc lòng người.

Sau khi hai người cứu thành công tất cả dân chúng ra, thì quay ngược trở lại hoàng cung Thiên Linh.

"Hi nhi, quay trở lại làm gì thế?" Quân Mặc Hiên nghi hoặc, đáng lẽ trong hoang cung Thiên Linh sẽ không có thứ mà bọn hắn đang cần.

Dạ Hi chỉ cười không nói, không có thứ mà bọn họ cần sao? Quân Mặc Hiên biết dùng kế để mua chuộc lòng người, vậy sao nàng không bỏ thêm một mồi lửa nữa, Thiên Linh buôn bán nam nhân nhiều năm, chắc chắn phải có sổ sách ghi chép lại.

Ha ha, đến lúc đó,công bố những thứ kia, sau đó lại thêm mắm thêm muối nói linh tinh, nàng tin chắc bách tính Thiên Linh sẽ đầu hàng. Không chỉ bách tính, chỉ sợ tất cả các giai cấp cũng sẽ đầu hàng.

Quân Mặc Hiên đi theo, cùng đi loạn trong hoàng cung với Dạ Hi, cuối cùng cũng phát hiện một quyển sổ sách thật dày ở trong ám cách của thư phòng, bên trong ghi chép lại tất cả các cuộc giao dịch với quốc gia thần bí.

Tất nhiên, giao dịch trong này chính là buôn bán nam nhân, phạm vi rất rộng, kim ngạch thu lại nhiều làm cho hai người phải giật mình.

"Không ngờ, Thiên Linh quốc giàu có như vậy đều dựa vào buôn bán xác thịt mà ra." Dạ Hi nhịn không được mà lên tiếng châm trọc, mà không biết, không lâu sau đó, một câu nói được nói ra trong lúc vô ý của Dạ Hi thế nhưng lại thành truyền thuyết.

Quân Mặc Hiên cười nhạt, đến lúc này, hắn còn không rõ Dạ Hi muốn làm gì thì hắn thực sự không xứng làm nam nhân của nàng. Một khi sổ sách này được phơi bày ra ánh sáng, xem như vận số của Thiên Linh đến đây là chấm dứt.

Không chỉ có như vậy, Nam Cung Chấn còn phải bị mang tiếng xấu muốn đời, không thể không nói, một chiêu này của Dạ Hi quả nhiên là diệu (*).

(*) diệu: tinh diệu, tuyệt diệu

Màn đêm buông xuống, Quân Mặc Hiên sai người lan truyền tin tức này ra ngoài.

Quốc chủ Thiên Linh cấu kết với yêu nữ buôn bán nam nhân, cứ nghĩ đến trận đánh ở Lâm thành của Thiên Linh với Thiên Thần lúc trước, những binh lính đã chết rồi mà còn có thể sống lại, điều này thật sự làm cho mọi người không thể tin nổi.

Lẽ nào, người thân của bọn họ không phải đang được huấn luyện trong quân đội mà bị bán sang nước khác làm hoạt tử nhân (*)? Điều này quả thật không thể tin được, phần lớn bách tính vẫn không muốn tin tưởng.

(*) Hoạt tử nhân: là những người không có suy nghĩ, không có linh hồn giống như một cái xác biết di chuyển và chịu sự điều khiển của người khác.

Nhưng không phải chỉ cần bọn họ không tin là được, sáng sớm hôm sau, Dạ Hi cho người truyền lưu hơn trăm bản sổ sách được in ra trong một buổi tối, phía trên còn có con dấu của hoàng đế Thiên Linh. Bọn họ không muốn thừa nhận cũng không được.

Tà vương phúc hắc sủng Cuồng phi (FULL)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ