Chương 34: Có lẽ bạn sẽ vĩnh viễn không biết mình thích một người đến mức nào, trừ khi bạn thấy người đó ở cùng với người khác.
Sắc trời đã tối.
Lạc Tiêu bị một cuộc điện thoại gọi đi, Trình Uyên cũng ôm vai A Khiết từ biệt Hàn Đan.
Dường như sau khi hai người xa cách một thời gian đã trưởng thành hơn rất nhiều, khi chung sống đã quan tâm săn sóc hơn nhiều, bớt tranh chấp soi mói hà khắc.
Hàn Đan cười nói với Trình Uyên: "Bây giờ anh cũng đừng nuông chiều cô ấy nữa, cái gì cũng nghe theo cô ấy ép buộc."
"Được." Người đàn ông cười điềm đạm.
"Này này, con bé không có tình người kia......" A Khiết xụ mặt ra dáng muốn cào cô.
Cô cười trốn về sau, lại vừa vặn dựa vào người một người. Quay người chạm phải ánh mắt của Kỷ Vân Dực, cô có chút mất tự nhiên mím môi.
Cả bốn người tạm thời đứng ở cổng vòm vốn nhỏ hẹp, càng lộ vẻ chật chội.
"Mấy người còn chưa đi?" Kỷ Vân Dực cũng không để ý đến cô, ánh mắt chuyển lên hai người đang đứng ở cửa, hỏi
Hàn Đan đầu đầy vạch đen.
Ở trong nhà người ta hạ lệnh đuổi khách với người ta, có phải quá không khách sáo rồi không?
Rõ ràng A Khiết cũng vô cùng căm phẫn, trợn trừng mắt giận mà không dám nói, kề tai nói nhỏ với Hàn Đan: "Xem ra có người muốn thì thầm tâm sự với cậu đấy."
"...... Cậu đi đi." Cô cười đẩy cô nàng ra ngoài cửa.
Tiễn hai người đi rồi, quay đầu lại thấy Kỷ Vân Dực ngồi ở trên ghế sofa, gác chân lên bàn trà nói: "Pha cho anh cốc trà."
"Trong nhà không có lá trà."
"Góc trên bên phải, hộp màu xanh."
Hàn Đan lấy xuống, phát hiện thật sự đựng đầy trà xanh, kinh ngạc nói: "...... Từ đâu ra vậy?"
"Ai biết được, có thể là cái hộp kia tự mọc ra." Anh ngẩng đầu tựa vào ghế, khép hờ mắt.
"......" Câu cười nhạo này thật thích hợp. Hàn Đan ngâm trà xong đặt lên bàn trà, sau đó bắt đầu bận rộn rửa bát dọn dẹp. Quay đầu lại, lại thấy anh đã ngủ trên ghế sofa.
Cô dở khóc dở cười, gọi anh hai tiếng nhưng trước sau không có động tĩnh gì. Đi qua muốn đẩy anh, ngón tay sắp chạm vào quần áo anh lại dừng.
Dưới mái tóc ngắn, ánh đèn màu vàng nhạt dừng lại trên lông mi hơi dài của người đàn ông, tỏa xuống một bóng mờ nho nhỏ trên khuôn mặt anh tuấn. Lúc anh ngủ, dường như toàn bộ sự sắc bén đều đã bị thu lại, giống như một Đại thiên sứ trưởng của hòa bình và cái đẹp.
Hàn Đan rút tay về đứng đó một lúc lâu, thở dài.
Vậy phải làm thế nào mới được đây?
Cô nhìn xung quanh, sắp xếp mấy bộ quần áo. Đột nhiên nhớ ra trên cửa sổ còn trồng mấy chậu hoa cảnh, bèn kéo cửa sổ ra tưới nước, ai ngờ mu bàn tay bị hoa chọc vào một cái, bình nước bằng sắt tây hơi lệch hướng, nước vẩy xuống từ khe hở.
Lúc này lập tức truyền đến một tràng tiếng mắng.
Bởi vì trước đây từng có xung đột nhỏ với A Khiết, thường ngày cô gái ở lầu dưới thường xuyên làm phiền các cô. Thường là gọi điện thoại cho chủ chung cư tố cáo như là "Có tiếng gõ ống nước", "Tiếng bước chân quá vang", "Quá muộn còn tắm" khiến người ta không hiểu ra sao. Hôm nay không dễ dàng gì bắt được sai lầm, mắng mỏ hùng hồn.
Hàn Đan nhíu nhíu mày, thò đầu ra nói: "Thật xin lỗi, tôi không cố ý."
"Một câu xin lỗi là xong việc à? Cô xuống dưới xem xem thảm lông cừu tinh khiết của tôi đã thành thế nào rồi!"
Cô bất đắc dĩ, đành phải xuống lầu.
Cô gái này gần 30, chắc là chủ quản bộ phận của công ty nào đó, khuôn mặt lão luyện xụ xuống, oán hận quăng tấm thảm kia vào lòng Hàn Đan, the thé chất vấn: "Cô tự nhìn xem!"
Trên tấm thảm lông nhung trắng như tuyết lại có một mảng vết bẩn tối màu ướt sũng.
Hàn Đan biết rất rõ vừa rồi mình tưới hoa bằng nước uống, tuyệt đối không thể sinh ra dấu vết như vậy. Nhưng tình huống hiện tại cũng khó để phản bác, vì thế cười thân thiện nói: "Xin lỗi, chi bằng tôi mang đi giặt khô được không, giặt xong sẽ mang đến."
"Trước tiên không nói có thể giặt sạch hay không, ngộ nhỡ giặt hỏng thì làm sao! Đây chính là lông cừu tinh khiết nhập khẩu từ Australia đấy!" Cô gái nhíu mày lạnh lùng nói: "Tôi thấy khó hiểu, vì sao cô thường xuyên thích hắt nước bẩn xuống dưới lầu vậy?"
Nghe cô ta ăn nói lung tung vô lý như vậy, Hàn Đan không khỏi tức giận trong lòng, nghiêm mặt hỏi: "Vậy cô muốn xử lý như thế nào?"
"Đền tiền."
"Bao nhiêu?"
"Lúc mua về tốn 300 đô-la của tôi, vốn là phải đền toàn bộ giá đó......" Đôi mắt thoa bóng mắt màu tím sậm của cô ta quan sát người Hàn Đan từ trên xuống dưới một lượt, có chút khinh thường nói: "Thứ nhất là tôi đã dùng tấm thảm này mấy ngày, thứ hai thấy cô cũng không khá giả, nửa giá thôi." Giọng nói đó giống như đã nhượng bộ cực lớn.
Hàn Đan khẽ mỉm cười: "Nhìn vị tiểu thư này giống như một nhà văn hóa, đương nhiên biết chuyện gì cũng nên coi trọng chứng cứ, làm phiền cô bây giờ đưa phiếu xuất nhập mua thảm cho tôi xem, cũng dễ khiến tôi bồi thường tâm phục khẩu phục."
Cô ả trừng mắt nói: "Đồ đã mua hơn mấy tháng, sao còn có thể giữ lại hóa đơn gì đó chứ? Tôi nói cho cô biết, nếu như cô ngoan ngoãn đền bù, coi như chuyện này đã xong, nếu như một mực từ chối muốn ăn quỵt, bà đây cũng không phải dễ chọc!"
"Nếu như không thể đưa phiếu xuất nhập ra, vậy mời cô mang đến chỗ cơ quan chuyên môn đánh giá một lần, tấm thảm này làm bằng chất liệu gì, trị giá bao nhiêu tiền, tiện thể phân tích một chút xem vết bẩn phía trên có thành phần thế nào, có phải do nước trong bình nước của tôi không." Cô nói xong, nhét trả tấm thảm vào lòng cô gái, định đi lại bị giữ lại.
"Cô dám đi thử xem?" Uy hiếp xong, cô ả la về phía cánh cửa: "Anh chết rồi hay sao, mắt thấy người ta uy hiếp em cũng không có động tĩnh gì!"
Một giọng nam trầm thấp truyền đến: "Có chút chuyện mà giải quyết mãi vẫn chưa xong, con mẹ nó ai lên mặt trên địa bàn của ông đây vậy?"
Vừa dứt lời, cửa chống trộm đã bị sức mạnh đẩy ra, va vào tường phát ra tiếng vang "Rầm" rất to.
Một người đàn ông vô cùng vạm vỡ xuất hiện ở bên cạnh cô gái, lập tức đẩy Hàn Đan không hề chuẩn bị gì vài cái ngã lảo đảo, quát: "Con mẹ nó mày có đền hay không?"
Cánh tay cô đụng vào tường, sinh đau. Siết chặt quyền, cuối cùng lại chậm rãi buông ra, cố gắng bày ra một nụ cười: "Xin nhường đường, tôi lên lầu lấy tiền."
"Chẳng phải vừa rồi cô không muốn đền sao? Không phải nhét lại rất mạnh sao? Sao bây giờ lại ỉu xìu thế?" Cô ả hùng hổ dọa người đến gần: "Tôi cho cô biết, vừa nãy nửa giá cô không muốn đền, bây giờ thì bồi cả giá cho bà!"
"Được." Môi cô hơi trắng bệch.
"Cho mày hai phút đi lên lấy tiền, nếu không ông phá cửa của mày." Người đàn ông dứ dứ nắm đấm trước mặt cô.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Hoàn) Cô Dâu Hoa Yêu - Mặc Thanh Thành
SaggisticaThể loại: Võng du, HE. Số chương: 66 Chương Nguồn: Ddlqd Poster: MeOw Editor: Tinh Linh Tuyết Converter: Má mì ngocquynh520 Bản giới thiệu kiểu bán thân: Có một ngày nọ, một nàng Hoa Yêu kết hôn, kết quả lại bị vứt bỏ thê thảm còn bị chồng trước đu...