Chào ngài, Sir-locked.

503 46 2
                                    

Mùi rượu Brandy cay nồng bất chợt xộc vào sống mũi làm tinh thần tôi có khá khẩm hơn một chút - có nghĩa là tỉnh táo hơn, xua đi phần nào cơn đau đầu khủng khiếp đang dằn vặt gã quân y hết thời này, kể cả khi trong giấc ngủ. Siết chặt lại cây nạng gác bên chiếc ghế tựa, tôi nhấc cái thân thể nặng nề của mình lên một cách khó khăn - ngay cả khi có sự giúp đỡ của thanh kim loại. Từ khi nào mà vị bác sĩ quân sự tài giỏi từng cứu cả mấy mạng lính lại trở nên vô dụng như thế? Tiếng thở dài không kìm nén thoát ra khỏi khuôn miệng mệt mỏi, tôi tự hỏi hôm nay là thứ mấy rồi, và bây giờ ánh mặt trời cũng dần trở nên thật xa lạ. Đưa tay vén tấm rèm cửa nặng nề dày cộm, mắt tôi nheo lại trước ánh sáng rực rỡ bên ngoài. Có vài người thả bộ trên vỉa hè; bầy bồ câu trắng muốt mổ từng hạt thóc và, xe cộ đông đúc liên tục lưu thông qua lại. Mọi thứ đều toát ra vẻ rực rỡ của một sức sống mãnh liệt, đối lập hoàn toàn với tầm nhìn tối tăm ẩm thấp trong căn phòng tạm bợ mà tại đó, tôi tiêu phí thời gian của mình trên chiếc ghế bành mọi khi trong ngày, trừ khi gặp bác sĩ. Sau mỗi lần thăm bệnh, vị bác sĩ trẻ đều vội vã rời đi, lo sợ vẻ ảm đạm nơi đây sẽ vấy vào mùi hương tươi mới đầu ngày của cô ta như những vệt bùn trên chiếc áo trắng tinh.

Tôi gượng vào phòng vệ sinh, chỉnh chu lại vẻ ngoài một chút để bọn trẻ con nhìn thấy không hãi phát khóc - rồi mở cửa ra ngoài, thụ động đón lấy những ngọn gió mang khói bụi từ London. Tôi chẳng hề biết rằng, chính quyết định đó sẽ đưa tôi đến gặp một người có khả năng thay đổi toàn bộ cuộc đời gần như không còn lối rẽ của tôi.

--------------------

'John! John Watson!!'

Đang tiến lại phía tôi là một người đàn ông béo phệ với cặp kính tì lên sống mũi to bè. Ông tự giới thiệu, vẻ thân mật mừng rỡ:

'Stamford. Mike Stamford. Chúng ta đã từng gặp nhau ở Barts rồi đấy.'

Không có chút ý niệm nào mà cái tên ấy gợi lên ngay lúc đó, nên tôi chỉ qua loa 'Vâng, xin lỗi. Vâng, chào Mike' và nắm lấy bàn tay đang đưa ra của ông ta. 'Tôi biết tôi lên cân mà'-ông cười. 'Không, không đâu'-Nếu tôi không còn nhớ ông là ai thì đó sẽ là hậu quả của 2 chai Brandy mỗi tuần, ông bạn ạ.

Tiếp nối câu chuyện, Mike ân cần:

'Tôi có nghe thấy tin anh bị bắn ở nước ngoài. Anh không sao chứ?'

Một phút im lặng, tôi cười trừ 'Tôi bị trúng đạn' với một vẻ mặt thản nhiên, tay phải cầm chiếc nạng kim loại hơi nhấc lên. Tuy cục mịch và thô kệch, nhưng chí ít ra ông ta cũng sẽ nắm được vấn đề.

Mike đưa cho tôi một cốc cà phê từ cửa tiệm gần đó với một nụ cười trên gương mặt béo phệ. Gượng đáp lại, tôi để cái nạng sắt sang một bên, vừa đổi bàn tay rát bỏng đang cầm li cà phê nóng sang bên kia vừa hầu chuyện ông.

...

'Vậy bây giờ rắc rối của anh là gì? Người ở ghép hay...'

'Ai mà lại muốn ở chung với tôi chứ?'-Đó chính xác là suy nghĩ của tôi được biểu đạt thành lời. Ai lại tự nguyện ở chung với một kẻ lập dị gặp vấn đề tâm lí và ám ảnh đến sang chấn não bộ vì vấn đề chiến tranh - thứ đã sớm qua đi ở thành phố tấp nập hiện đại này? Vậy nên tôi đã rất ngạc nhiên khi Mike bỗng nhiên bật cười:

johnlock//dear Sir-lockedNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ