Vết thương tái phát

451 25 8
                                    

[Ngày hôm sau]

Anh bế cô vào phòng, đặt mạnh cô xuống giường, khiến cô tròn mắt nhìn anh ngạc nhiên và sốc. Đang đau bụng sẵn, lại bị anh đặt như vứt khiến cô kêu ááá, mặt mũi nhăn nhó hẳn lên, nhờ ơn anh bụng cô đau kinh khủng, cô tủi thân nhìn anh như trách móc oán giận.

- Anh...anh...đau quá!

- Nói ra ngoài làm gì?

Nhìn Tzuyu ôm bụng nhăn nhó, không hiểu sao lúc đó Jungkook bị tình yêu thương che khuất, bây giờ trong anh là lửa giận, anh muốn cô phải giải thích tất cả có thật sự cô dám lén lút bên ngoài giấu anh có người khác hay không?

- Anh làm em đau, em ghét anh.

- Đau thật à? Lần trước anh vứt còn mạnh hơn, có thấy em kêu đau khóc lóc ầm ĩ như thế này đâu?

- Lần trước tôi vẫn còn khoẻ. Bây giờ tôi đang bị ốm đến mất ăn mất ngủ đây này! Anh hiểu chưa?

- Ốm?

- Đúng vậy! Tôi ốm là vì ai hả? Đồ chồng đáng ghét nhà anh, tôi mượn anh đỡ đạn cho tôi hả? Đã bị thương nặng rồi còn hôn mê bất tỉnh, anh có biết tôi lo lắng cho anh thế nào không hả? Đã thế họ còn không cho tôi gặp anh, thăm anh! Anh có biết tôi mong anh nhớ anh thế nào không hả tên chồng kia? Anh có biết vì muốn được gặp anh, tôi đã phải rình rập trước cửa vào cấp cứu đến quên ăn quên ngủ, không kể ngày đêm chỉ mong sao có cơ hội để lẻn vào...

- Ra là ốm vì tương tư!

- Tương tư cái đầu nhà anh đấy! Tôi nói cho anh biết, anh dạy lại ngay đám người của anh đi. Tôi hỏi anh trong nhà này tôi là cái gì hả?

- Đương nhiên là vợ yêu của anh rồi.

- Thôi ngay cái kiểu cợt nhả đó đi. Hôm nay tôi quyết ba mặt một lời với anh. Nói ngay! Anh với con hồ ly tinh kia là thế nào?

- Hồ ly tinh nào?

- Lại còn dám cãi à? Cái gì mà Tả Hộ Sứ, cái gì mà bác sĩ riêng. Có phải hai người ở trong đó tư tình để che mắt tôi không? Thảo nào mà cô ta 5 lần 7 lượt nhất quyết không cho tôi vào. Hóa ra là như vậy, anh giỏi lắm muốn qua mắt được tôi à, đừng có hòng, tôi nói cho anh biết, tôi...

- Ngừng! Đau đầu quá làm ơn nói ít thôi. Thật ra anh chỉ coi Johyun như em gái mình thôi mà, em đừng suy nghĩ linh tinh, cô ta cũng bị anh đưa ra Udo hối lỗi rồi nên em đừng lo nữa!

- Em gái mà cô ta muốn làm phu nhân, làm chị hai à? Anh đừng tưởng tôi ngốc mà lừa nhé! Tôi...ưm...ưm...

Tzuyu đang nói thì ngừng nói ú ớ, mắt trợn lên vì tức giận, khi anh đột nhiên dùng môi mình bịp miệng cô.

Hai người đang trao nhau nụ hôn say đắm, thì bỗng nhiên Jungkook gục luôn vào lòng cô hôn mê bất tỉnh tại chỗ. Tzuyu ngạc nhiên vội mở mắt, định trách móc anh, nhưng khi nhìn anh mặt tái mét, nhợt nhạt, hai mắt nhắm nghiền dựa hẳn vào người mình. Sao tự nhiên lại như vậy? Khẽ lấy tay lay lay vai anh gọi anh dậy, nhưng vẫn không thấy sự hồi đáp nào, làm cô càng lo lắng hơn. Màu đỏ tươi trên lưng anh ngày càng lan rộng, Tzuyu như đứng tim tại chỗ khi nhìn thấy vết thương của anh lại bị đẫm máu. Hoảng loạn gào lớn:

- Mọi người ơi! Có ai không? Jungkook bị chảy máu rồi! Chảy máu rồồồồi!

- Phu nhân!

- Vào đi! Vào Đi! Vào xem anh ấy làm sao đi?

- Phu nhân người bình tĩnh nào! Chắc do vận động mạnh và quá sức, nên vết thương của ông chủ mới bị rách ra, dẫn tới chảy máu nhiều. Để chúng tôi đưa ông chủ sang phòng điều trị và chăm sóc đặc biệt. Ở đó mới có đầy đủ mọi thứ để cấp cứu và cầm máu.

- Ừ! Được được! Đưa anh ấy sang đó đi, mấy người đỡ cẩn thận, đừng làm đau anh ấy.

- Vâng! Phu nhân yên tâm.

Vừa dứt lời họ mang 1 chiếc xe đẩy có chiều dài như giường bệnh, được nắp đệm mềm mại vào gần giường. Sau đó 4 người rất nhẹ nhàng, cẩn thận tỉ mỉ đỡ anh lên, rồi đặt anh lên chiếc xe, sau đó vội vàng đẩy đi. Tzuyu thấy họ mang anh đi, cũng vội vàng xuống giường lon ton đi theo.

- Phu nhân người về phòng nghỉ ngơi, không phải đi theo chúng tôi đâu. Khi nào ông chủ tỉnh chúng tôi sẽ báo với người.

- KHÔNG! Tôi xin các anh cho tôi đi theo với. Tôi muốn được bên anh ấy, chăm sóc cho anh ấy!

- Nhưng mà...

- Làm ơn đi mà!

Hai tên thuộc hạ thì thầm thương lượng với nhau:

- Làm sao bây giờ?

- Hay cứ cho vào cùng đi. Để phu nhân đứng đây khóc lóc cản đường của ta e không tốt lắm!

- Nhưng phòng đó cần phải cách ly, đông người không tốt đâu.

- Còn hơn để anh hai nghĩ rằng chúng ta ngược đãi phu nhân. Tội đó lớn lắm đấy cứ nhìn gương chị Johyun thì biết!

- Ừm! Nói cũng đúng! Lỡ bị anh hai hiểu lầm thì nguy to. Nhưng mà cho vào thì cũng...

- Thôi, nhìn chị hai khóc lóc thế kia, cho vào cũng được, miễn là đừng gây rối làm loạn là được.

- Tùy cậu.

Sau khi vừa đẩy xe vừa bàn bạc kĩ lưỡng, họ mới quay sang nhìn cô gái mặt mũi đầm đìa nước mắt, đầu tóc rối tung rối bù, quần áo thì xộc xệch, đang đi lững thững khóc nức nở phía sau.

- Phu nhân! Người vào đó phải ngồi yên một chỗ, không được láo loạn, không được sờ mó vào bất cứ thứ gì, không được phá hoại.

- Được

- Người vào đó phải nhớ giữ trật tự đừng làm ảnh hưởng không tốt đến anh hai.

- Được, tôi nhớ rồi, cảm ơn hai anh.

- Và một điều vô cùng quan trọng nữa là người làm ơn kìm hãm nước mắt mình lại. Vào trong đó không được khóc đâu, rất mất vệ sinh.

- Tôi sẽ không khóc nữa!

Nhìn Jungkook nằm trên giường mà Tzuyu thấp thỏm không yên, máu chảy ra nhiều quá. Anh thật ngốc! Khó chịu sao không nói với cô, lại cố gắng kìm nén đau đớn, để đến lúc không chịu được nữa mà ngất đi. Thảo nào lúc đó cô thấy anh mặt tái nhợt, mồ hôi chảy đầm đìa, nói cũng nhỏ giọng rất nhiều. Đáng chết! Sao lúc đó cô không nghĩ ra anh đang vô cùng đau đớn chứ! Nhìn anh đang được cởi bỏ áo ngoài, cắt đứt tất cả dòng suy nghĩ của cô. Trong làn da rắn chắc nhưng mịn màng, là một cái lỗ rất sâu, và trong cái lỗ ấy máu không ngừng tuôn ra. Nhìn vết thương, mắt trợn tròn, mặt trắng bệch:

- Phu nhân ngất mất rồi.

- Kệ đi! Phải cầm máu đã, đã bảo không vào rồi còn ham hố.

- Cậu kia, mau đưa phu nhân về phòng đi.

- Vâng.

Continue...

TZUKOOK - KẾ HOẠCH BABYNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ