Chương 4: Luân hồi quỹ (3)

395 2 0
                                    

  Tính ra, giáo khu cũ của Đại học Long Thành được xây dựng từ thời dân quốc, đến nay đã có trăm năm lịch sử, trong khuôn viên trường cổ thụ um tùm cơ hồ có thể che khuất cả bầu trời, thấp thoáng trong đó là những giảng đường cổ kính thiết kế theo phong cách phương Tây, điển hình của tô giới thời trước, già cỗi mà xa cách.

Chỉ có khu giảng đường phía Tây cổng lớn là mới được xây cất trong thời gian gần đây, tòa nhà tương đối cao, xuyên qua tầng tầng cây cối, đứng giữa những tòa nhà cổ kính khác chẳng khác chi hạc giữa bầy gà, thoạt nhìn như một cái bớt kệch cỡm nửa ông nửa thằng, phá hủy không khí của cả ngôi trường cổ.

Thẩm Nguy tỏ vẻ không biết sinh viên này, vì thế chủ động đưa bọn họ tới Ban quản lý nhà hỏi thăm một chút.

Nhưng tòa giảng đường mới toanh này khiến Triệu Vân Lan nhịn không được giật giật mí mắt _____Tòa nhà này có mười tám tầng, y không cần đếm cũng biết.

Trước đây khi xây những tòa nhà ở cao tầng, người ta rất kị con số Mười Tám này, tuy nhiên sau đó giá nhà tăng vọt, buôn bán bất động sản càng ngày càng phát triển, trước khi người ta xây dựng cái gì đã có rất nhiều kẻ nhất định muốn chen vào một chân, hơn nữa tuy nhiều nơi có giới hạn độ cao, nhưng vì lợi nhuận, hơn phân nửa là có thể nâng cao bao nhiêu thì nâng cao bấy nhiêu, có thể bán được ngần nào là hay ngần đó, cho nên loại "phong kiến mê tín" kia cũng dần dần không còn người để ý nữa.

Chỉ có người lành nghề, mới có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra sự bất thường của chúng.

Không biết có phải vì điều hòa đang bật hay không, vừa mới bước vào tới cửa tòa nhà thì một luồng gió lạnh âm lương đã ập đến quanh người. Con mèo Đại Khánh đang ghé vào trên vai Triệu Vân Lan run rẩy một chút, móng vuốt sắc nhọn vươn ra khỏi đệm thịt, gắt gao bám lấy áo y.

"Thẻ sinh viên của cô bạn kia ghi là Khoa Toán học, văn phòng khoa ở trên tầng thượng." Thẩm Nguy đưa hai người vào thang máy, ấn xuống tầng 1.

Triệu Vân Lan đột nhiên hỏi hắn: "Thầy Thẩm không hiếu kỳ chuyện này rốt cuộc là thế nào sao? Người bình thường đụng tới loại sự tình này đều sẽ tò mò đôi câu mà."

Thẩm Nguy thoáng cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Người chết là lớn nhất, tôi chỉ giúp các cậu tra án trong phạm vi năng lực của mình, chuyện khác các cậu biết là được rồi, tôi có biết hay không không quan trọng."

Triệu Vân Lan đặt tay lên lưng mèo đen, khi có khi không vuốt ve lông nó: "Công dân tốt lại nhiệt tình như thầy Thẩm thực sự không còn nhiều lắm đâu, Đại Khánh nhà tôi chưa bao giờ thân người, nhưng xem ra rất hợp anh."

Thẩm Nguy ôn hòa nở nụ cười, "Hẳn vậy."

Triệu Vân Lan nhất thời ngậm miệng, ánh mắt vụt lóe, y cảm giác người tên Thẩm Nguy này rất bất bình thường, trừ bỏ một lần vô ý đối mắt lúc đầu kia, thầy Thẩm giống như đang lảng tránh ánh nhìn của y.

Thang máy đi tầng 4, bỗng nhiên rung lên một hồi, bất ngờ dừng lại. Ngọn đèn trên đầu như bị chập chờn, chớp tắt liền mấy lần. Quách Trường Thành lo sợ không yên ngẩng đầu nhìn Triệu Vân Lan, người đàn ông kia chẳng biết là vì thần kinh thô hay còn vì cái gì mà ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái, thậm chí còn có chút đăm chiêu mà nghiên cứu Thẩm Nguy.

Chỉ nghe trong thang máy truyền đến một giọng nam âm u: "Thầy Thẩm, các người lên tầng 18 làm cái gì?"

Thẩm Nguy mặt không đổi sắc nói: "Trong trường học xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đây là hai vị cảnh sát, tôi dẫn bọn họ tới khoa Toán điều tra một chút."

"À," phản ứng của thanh âm kia hình như có chút chậm chạp, phải một lúc lâu mới lên tiếng, lại dùng cái loại tốc độ chậm trãi âm trầm mà nói, "Được, xin chú ý an toàn."

Hắn ta vừa nói xong, trong thang máy lập tức khôi phục bình thường, đèn cũng sáng hẳn hoi trở lại, thang máy kẹt lại giữa đường cũng "cót két" một tiếng rồi tiếp tục chạy hướng lên trên...... Phảng phất chưa từng phát sinh bất cứ cái gì.

"Bị dọa hoảng rồi?" Thẩm Nguy xoay người lại, vẫn như cũ chỉ nhìn Quách Trường Thành mà lộ rõ dấu vết né tránh Triệu Vân Lan. Hắn nheo nheo mắt cười, giải thích, "Vừa rồi là bảo vệ tòa nhà này, học kì trước có một sinh viên leo lên tầng cao nhất nhảy lầu tự sát, sau đó trừ người của Khoa Toán ra, nếu có ai dám vô duyên vô cớ lên tầng thượng, bảo vệ đều sẽ dừng thang máy lại hỏi thăm mấy câu, để tránh chuyện đó phát sinh lần nữa."

Quách Trường Thành nhẹ nhàng thở ra, có điểm ngượng ngùng cười cười nói: "A...... A, thì ra là bảo vệ, tôi còn tưởng......"

"Có chuyện ma quái sao?" Thẩm Nguy cười như không cười hỏi.

Sắc xanh trên mặt Quách Trường Thành tràn ra thành biển rồi.

Triệu Vân Lan lại nhíu mày.

Tòa giảng đường phong thủy dở tệ này, và cả vị thầy giáo không dám nhìn thẳng y kia đều vô cùng kì quái.

Thậm chí cái người tận chức tận trách hỏi thăm mỗi người lên tầng thượng kia, nói không chừng cũng không đơn giản chỉ là một..."Bảo vệ" đi.

Một đường lắc lư leo lên tận mái nhà, cả một tầng 18 đều trống rỗng, ruồi muỗi chuột bọ cũng chẳng thấy có mống nào xây tổ an cư, lạnh lẽo lại ẩm thấp

Triệu Vân Lan nhịn không được hắt xì một cái.

Thẩm Nguy lập tức nghiêng người hỏi: "Bị cảm sao?"

Cho dù hắn không thèm nhìn người ta, nhưng lời hỏi ra vẫn chân thành đến kì lạ.

Có lẽ là vì khí chất con người, thầy Thẩm gật đầu lắc đầu đều mang theo một loại phong vị "quân tử đoan chính", cho dù khi nói chuyện với Triệu Vân Lan ánh mắt lơ đãng có chút mất tự nhiên, nhưng thật hiếm thấy lại không khiến người ta khó chịu.

Triệu Vân Lan xoa xoa mũi: "Không, tôi chỉ là cảm giác vừa bước vào hành lang này đã ngửi thấy một cái mùi đặc trưng của công tác Toán học...mùi vị đặc biệt xui xẻo."

Thẩm Nguy phối hợp cong cong viền mắt, cho y một nụ cười ôn hòa mà khắc chế.

"Đừng có cười." Triệu Vân Lan nói đùa, "Thầy Thẩm à tôi không gạt anh đâu, khi còn đi học, giáo viên chính là thiên địch của tôi đó. Giáo viên chủ nhiệm lớp tôi ngày trước dự đoán khi tôi lớn lên khẳng định sẽ trở thành tiểu lưu manh, ai biết được khi tôi trưởng thành rồi lại làm cảnh sát chứ. Lần trước gặp lại ông ấy trong lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, tôi vừa mới diễu võ dương oai một tí, anh đoán xem ông ấy nói cái gì?"

Thẩm Nguy làm ra bộ dạng đang chăm chú lắng nghe: "Nói gì?"

Trấn HồnWhere stories live. Discover now