Chương 8: Đạt lấy ước mơ

13 0 0
                                    

Tiêu Nhu đi về, Mễ Lạc cũng vẫn đi theo dõi bước của cô cho tới khi cô về phòng an toàn

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Tiêu Nhu đi về, Mễ Lạc cũng vẫn đi theo dõi bước của cô cho tới khi cô về phòng an toàn. Chắc hẳn Lạc muốn nhìn ngắm người con gái mình yêu thương lần cuối trước khoảng thời gian xa nhau dài. Cậu vẫn đứng dưới và nhìn lên phòng của cô, trong mắt cậu dường như vẫn còn sự luyến tiếc nào đó. Rồi 12h đêm.... căn phòng chứa nhiều kỉ niệm cũng tắt đèn, cậu thở dài

-" Đã đến lúc tớ thực hiện ước mơ rồi. Cậu cũng thế nhé, nhất định tớ sẽ về, tớ sẽ về tìm cậu"

Cậu bảo người lái xe về nhà. Đêm hôm đó, Tiêu Nhu mệt lử người, cô ngủ ngon lành mà không còn văng vẳng cái tên Mễ Lạc xung quanh tai nữa, đây là lần đầu kể từ khi Lạc bỏ đi mà cô được ngủ một giấc ngon lành như vậy. Còn Lạc cả đêm hôm đó cậu trằn trọc không ngủ được với quýêt định của mình, liệu nó là đúng hay là sai???Liệu cậu bỏ Tiêu Nhu ở lại nó là đúng hay sai lầm???

...... Sáng hôm sau......

Mễ Lạc đang ăn cơm với mẹ

-" mẹ!!!!! Con muốn đi Úc để thực hiện mơ ước"

Mẹ cậu đặt bát cơm xuống

-" Con đã chắc chắn quyết định của mình chưa? Cho con sang đấy thì không thành vấn đề gì cả nhưng còn Tiêu Nhu??? Con định bỏ lại con bé ở đây"

-" Mẹ cũng biết rồi đấy, bố mẹ cậu ấy đã ngăn cản hai bọn con, giờ con sẽ làm cho họ thay đổi suy nghĩ của mình"

-" Con đã nghĩ kĩ chưa???"

-" Rồi mẹ ạ "

-" Thế bao giờ con muốn đi"

-" Càng sớm càng tốt mẹ ạ"

Thế là mẹ cậu đã đồng ý cho cậu đi Úc để cho cậu thực hiện được mơ ước trở thành Người Mẫu Ảnh của mình. Trước khi rời khỏi nước cậu đã đến cậu đã đến kí túc xá nhìn trộm Tiêu Nhu lần cuối trước khi bay, nhìn thấy Nhu có vẻ tốt hơn thì cậu cảm thấy yên lòng hơn... Trên đường đi tới sân bay, cậu ngắm cảnh vật xung quanh, nó rất đẹp. Những hàng cây xanh hai bên đường nở những màu hoa tím, vàng

......Sân bay......

-" Bố mẹ ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe nhé"

-" Con đi nhớ bảo trọng"

Bố mẹ ôm cậu vào lòng. Nhưng người cậu muốn có mặt ở đây lại không có, cậu đi, thi thoảng quảnh lại nhìn phía sạ mình. Cậu luyến tiếc, cậu không muốn rời xa.... cuối cùng cậu đã bước lên máy bay, lúc máy bay cất cánh cậu có chút muốn chạy xuống nhưng lí trí đã thắng, cậu ngồi im

Sai ở giới tính đúng ở tình yêu Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ