Vong Tùy nhìn hướng bụi cây mà tiểu nương tử chỉ, hắn nhíu mày nhưng vẫn không nói một lời liền leo lên ngựa một tay ôm eo, một tay nắm dây cương thúc ngựa phi nhanh.
Bỏ lại hai người đứng ngơ ngác không hiểu có chuyện gì.
Lệnh Hồ Xung nhanh chóng lấy lại tinh thần kéo Nhậm Doanh Doanh đuổi theo.Hai người rất nhanh xuyên qua hàng cây tới thôn trấn gần đó, Đông phương cũng không trông mong ở dưới núi cũng không có gì chơi, chỉ là cảm thấy lâu lâu nên thay đổi không khí cho đở chán, không ngờ lại là một nơi cũng khá nhộ nhịp, nhìn bọn nhóc chơi đùa chạy tới chạy lui, không cẩn thận bị ngã, rồi bị trưởng bối mắng, tâm bất giác vui vẽ lên, y còn nhớ lúc nhỏ cũng thường chạy nhảy cùng một đám nhóc hàng xóm, chơi đến quên giờ kết quả bị mẫu thân lôi về mắng cho một trận. Nghỉ đến đây y không khỏi trở nên ủ rủ, nhưng chuyện nên qua thì cũng đã qua, Đông Phương y cũng không phải loại người yếu đuối thích bới móc chuyện cũ rồi lại đau khổ này nọ . Y rất nhanh vui vẻ trở lại.
Vong Tùy ngồi phía sau nên không nhận thấy một tia thất thường từ y, hắn nói " nương tử chúng ta đi mua vải vóc để may thêm quần áo được không?"
Đông Phương mĩm cười gật đầu.
Người trong thôn rất thân thiện, lúc đầu tò mò nhìn y, nhưng khi thấy người phía sau liền biết thân phận của hai người mà chào hỏi "vong tiên sinh đưa phu nhân đi mua đồ sao?"
Vong Tùy gật đầu cười " đúng vậy, bọn ta định mua ít đồ dự trữ cho mùa đông sắp tới!" .
Vị thẩm thẩm vừa mới lên tiếng gật đầu tỏ vẻ đã biết sau đó lại cười hớn hở hướng hai người vẫy vẫy tay gọi "Vong tiên sinh ở chổ ta có ít trứng ngươi đem về bồi bổ cho phu nhân!".
Vong Tùy cười cười nhảy xuống ngựa tiếp nhận dỏ trứng, hai người còn nói chuyện thêm một lúc mới rời đi.
Vong Tùy quay trở lại nắm dây cương dẩn đi.
Đông phương nhìn mọi người hướng bọn họ chào hỏi liền nói "tướng công cùng bọn họ quan hệ không tệ a?!".
Vong tùy gật đầu "phải, bởi vì ta lâu lâu xuống núi coi bệnh và bán chút ít thịt săn được nên cùng bọn họ có chút qua lại, quan hệ tất nhiên không tệ.""Nương tử tới rồi!"
Hai người đến cửa buôn vải nhỏ, Vong Tùy cười hướng y vươn tay.
Đông phương thấy vậy cúng thuận theo cuối xuống ôm vai hắn, để Vong Tùy bồng xuống.Trưởng quầy nhanh chóng chạy tới tiếp khách "ai ya, Vong tiên sinh tới mua vải sao? Ngài và phu nhân thích cái nào cứ nói, lão sẽ bớt cho!"
Vong Tùy lắt đầu nói "như vậy sao được?"
"Không sao, không sao! Nếu không có tiên sinh, cái thôn này cũng đâu nhộn nhịp đến vậy? Huống chi con gái ta cũng là do tiên sinh cứu, ta..."
"Lão bá đừng nói nữa, hay là như thế này, tiền thì có thể bớt nhưng sao này ta sẽ không nhận tiền thuốc của lão bá nửa!" .
"Ai, không thể được, thôi được rồi lão sẽ tính giá bình thường cho tiên sinh được chưa?!".Đông phương yên lặng đứng bên cạnh nghe hai hai nhười trò chuyện, thì vô tình nghe được ẩn ý trong cầu nói của lão bá, 'ra là vậy, ngôi làng này không phải tự nhiên mà nhộn nhịp!', Đông Phương lại một lần nữa cẩn thận quan sát bên ngoài của tiệm.
![](https://img.wattpad.com/cover/125199725-288-k565352.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
(Đpbb đồng nhân) tuyệt thế nương tử, mãng phu tướng công
Non-Fictionđồng nhân, ân oán giang hồ, mỹ nhân + kiêu ngạo + nguỵ nai thụ, bá đạo + thô lỗ +thùng dấm di động công, cường cường, ẩn thân làm ruộng, H+. -Hứa danh dự là sẽ cung cấp thịt đầy đủ, ngũ vị hương ăn không ngán, có bị béo phì cũng đừng tìm ta đòi nợ...