Đông Phương lười biến cử động thân thể, hai mắt mê mang nhìn màng giường, hình như y đã ngủ rất lâu thì phải.
"Nương tử, ngươi đã ngủ ba ngày rồi đó!" Vong Tuỳ từ ngoài bước vào, ai oán nói.
Đông Phương liếc nhìn khinh bỉ, người nên ai oán đáng lý là hắn mới đúng a.
"Còn không phải tại ngươi?" Y trừng mắt nói.
"Phải, phải, là tại ta!" Vong Tuỳ cười nịnh nọt tới đở y ngồi dậy, cẩn thận uy y tường thìa cháo sau đó ân cần hỏi "thế nào rồi? Có thấy trong người khó chịu không?".
Đông phương lắc đầu, lần này làm kịch liệt như vậy, mà lại không có mệt mỏi như lúc trước, thật kì lạ?
Như chợt nhớ đến điều gì, y sờ sờ cổ, khó hiểu nhìn Vong Tuỳ hỏi."Kì lạ, sao ta không chết?" Y nhớ rất rõ, lúc đó Vong Tuỳ không kiểm soát được không ngừng cắn xuống cổ y, hút máu của y, cảm giác nặng nề ập lên cơ thể, đầu óc bắc đầu mê mang, y biết mình sẽ không qua khỏi, nhưng khi tỉnh lại, cơ thể lại chẳng có một chút tổn hại.
Vong Tuỳ cười vui vẽ, nắm lấy bàn tay thon dài của y đặc lên ngực trái của bản thân, nói "Nương Tử, ngươi thử cảm nhận xem có gì khác lạ không?" .
Bình thường cơ thể của Vong Tuỳ khá ấm áp, nhưng bây giờ lại lạnh lẽo vô cùng, nơi lồng ngực chẳng còn cảm nhận được va đập, ngược lại nơi tay y chạm vào lại toả ra nhiệt đột ấm áp, một vòng tròn kí tự kì lạ hiện lên, tâm của y như cảm nhận được gì mà đập lên liên hồi, y bất ngờ, tròn mắt nghi hoặc nhìn hắn.
"Đây là hoán tâm thuật, tâm của ta đang ở trong cơ thể ngươi, từ bây giờ mạng sống của ta nằm trong tay ngươi, cho nên nếu ngươi bỏ rơi ta, ta thật sự sẽ chết!....." Nhưng vong Tuỳ hắn cũng có điều thắt mắc, không phải nói người được hoán tâm sẽ mất đi ký ức sao? Nhìn nương tử không giống gì là không nhớ a?
Không sao cả, ai quan tâm chứ?!
Nhớ thì càn tốt."Nương Tử, sau khi cải tạo thể chất tốt lên, ta sẽ dẫn ngươi tới quê hương của ta, ở đó có điều kiện để cho ngươi tu luyện sẽ tốt hơn!" .
Nhìn hắn phấn khỏi như vậy, Đông Phương không khỏi tò mò "đó là nơi nào?".
Vong Tuỳ ôm y vào lòng trầm ngâm nói "đó là một nơi rất xa, rất khác với ở đây, nơi đó cường giả sinh ra luật, một nơi dơ bẩn, thối nát, nếu không phải thích hợp cho ngươi tu luyện, ta cũng chẵn muốn dẫn ngươi trở về đó!".
"Ở đây, thì tốt hơn chắc!" .
Nơi đó đối với Vong Tuỳ là hận, còn ở đây đối với Đông Phương không những là thù hận.
Hoán Tâm thuật, thật ra không đơn giản, hắn phải chuẩn bị trong rất nhiều ngày, vì vậy mà trước khi y tĩnh dậy thì đã qua mười ngày, sau khi hoán tâm thành công, hai người lại mãnh liệt vận động, y lại mệt mỏi ngủ thêm ba ngày, trong lúc y ngủ xay, Vong Tuỳ cũng chửa trị cho Lệnh Hồ Xung sau đó đuổi hai kẻ phiền toái này, nên bây giờ tâm trạng của hắn phá lệ vui vẻ.
Cuộc sống của bọn họ lại trở về như thường này, phu phu hoà hợp.
————————————————-
![](https://img.wattpad.com/cover/125199725-288-k565352.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
(Đpbb đồng nhân) tuyệt thế nương tử, mãng phu tướng công
Phi Hư Cấuđồng nhân, ân oán giang hồ, mỹ nhân + kiêu ngạo + nguỵ nai thụ, bá đạo + thô lỗ +thùng dấm di động công, cường cường, ẩn thân làm ruộng, H+. -Hứa danh dự là sẽ cung cấp thịt đầy đủ, ngũ vị hương ăn không ngán, có bị béo phì cũng đừng tìm ta đòi nợ...