Like ủng hộ : 
Chương 7
CHƯƠNG 7: Có Được Sự Khuyên Bảo
Na Na không nghĩ đến phía sau cư nhiên lại có người, thình lình bị làm hoảng sợ, từ trên ghế đứng bật dậy: "Ai? Ai ở đó vậy?"
Sau núi giả xuất hiện một người, phía sau đầu là ánh sáng mặt trời thấy nên không rõ tướng mạo, chỉ cảm thấy đối phương tươi cười đầy thiện ý, nụ cười sáng lạn như thế cũng làm nóng chảy không khí xung quanh, làm cho người ta trong lòng ấm áp thoải mái.
Na Na phản xạ có điều kiện híp mắt, khi mở ra liền thấy người đàn ông đó chạy tới trước mặt cô, lễ phép nhìn thầm đánh giá cô, cười hỏi: "Cô là hộ lý mới tới?"
Na Na không nghĩ tới chạy lung tung phát tiết lại làm người khác chú ý, thế này mới ý thức được mình tuy rằng ở góc hẻo lánh của hoa viên, nhưng mới sáng sớm bệnh viện an tĩnh như vậy, la to chỉ sợ cũng ảnh hưởng đến bệnh nhân nghỉ ngơi, không khỏi mặt đỏ lên, hơi có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu nói: "Vâng, anh làm sao biết tôi mới tới?"
Nam nhân cười rộ lên thực hiền hoà, ánh mắt trong trẻo ôn nhu, chỉ bảng tên trên ngực của cô nói: "Thời điểm thay đổi vị trí liên tục bảng tên đeo trên ngực sẽ có chữ "s" trước tên!"
Na Na còn cho tới bây giờ không chú ý qua cái này, cúi đầu nhìn bảng tên, nghi hoặc hỏi: "s là có ý nghĩ gì?"
"Ừm, chắc là student đi, các cô và bác sĩ thực tập đều giống nhau, đều là lấy "s" phía trước, bất quá bác sĩ thực tập là bảng tên màu xanh lá, các cô là màu vàng"
Na Na nghĩ nghĩ thấy đúng là như vậy, bác sĩ bảng tên đúng là không giống, tò mò đánh giá người đàn ông trước mặt: "Anh cũng là bác sĩ sao?"
Người đàn ông đó lắc lắc đầu: "Không, tôi công tác ở khu hành chính."
Na Na đã hiểu gật gật đầu: "Vậy anh nhất định là làm ở phòng nhân sự khoa hoặc là phòng y giáo!"
Khó trách đối với mấy vấn đề này hiểu biết rõ ràng như vậy......
Người đàn ông mỉm cười: "Tôi ở phòng y tế."
Na Na trên mặt tươi cười cứng đờ, bất khả tư nghị trừng mắt, lắp bắp nói: "Y...... phòng y tế?! Vậy anh...... Tôi tôi tôi...... Thực xin lỗi tôi vừa mới hết ca đêm đang chuẩn bị về nhà, ngày hôm qua cả đêm không ngủ có chút buồn bực cho nên mới......"
Người đàn ông buồn cười đánh gãy lời cô: "Yên tâm đi, tôi lại không phụ trách giám sát kiểm tra công tác, sẽ không xử phạt gì cô !"
Phòng y tế chủ yếu phụ trách tổ chức thực thi chữa bệnh ở bệnh viện, dạy học, nghiên cứu khoa học, đối ngoại các sự vụ, trong đó công tác quan trọng nhất chính là đốc thúc các phòng chấp hành các chế độ, tiêu chuẩn, quy phạm cùng thường quy, hơn nữa định kỳ kiểm tra.
Na Na vừa mới chạy ra quá vội, lúc rối ren ngay cả quần áo đều đã quên thay, trên người còn mặc bộ y phục hộ sĩ phấn hồng, mà tùy tiện ở nơi công cộng của bệnh viện hô to gọi nhỏ, ảnh hưởng không tốt lắm, xem như trái với quy phạm kỉ luật của nhân viên.
Không nghĩ tới bị phát hiện lại vẫn là người phòng y tế!
Quân khu tổng viện là bệnh viện bộ đội, vẫn thực hành nghiêm khắc quản lí quân sự hóa, vậy nên quy phạm hành vi của công nhân viên yêu cầu rất cao, một khi không cẩn thận có sai lầm gì bị phòng y tế phát hiện, đều bị phạt tương ứng.
Na Na chính là đứa trẻ thành thật làm tròn bổn phận, vẫn là rất đúng quy củ, ngay cả phòng xử phạt đều không có tới qua, rất ít khi làm cho bề trên cùng thầy cô phiền lòng, đời này việc đã làm trái với kỷ luật, cũng chỉ là trong lúc học đại học có dũng khí trốn hai tiết học, còn vì thế mà lo lắng hãi hùng cả ngày.
Cho nên trong lúc thay đổi khoa liên tục biểu hiện Na Na vẫn tốt chợt bị phòng y tế bắt đến bím tóc ( túm được điểm yếu), nhất thời như chim sợ cành cong nhảy dựng lên.
Nghe được không bị xử phạt, Na Na nhẹ nhàng thở ra, lau cái ót bị dọa chảy ra mồ hôi lạnh, xấu hổ cười cười nói: "Tôi gọi là Na Na, anh tên gì?"
"Ngụy Triết, Triết trong triết học."
Ngụy Triết lễ phép vươn tay, các ngón tay sạch sẽ,móng tay được cắt tỉa gọn gàng, biểu thị cho thói quên vệ sinh tốt.
Nhiều người học y thường có chút khiết phích(bệnh sạch sẽ), Na Na cũng không ngoại lệ, nhìn người luôn có thói quen chú ý vệ sinh, nếu móng tay quá dài hay có chút dơ bẩn, đều làm cho cô trong lòng có điểm không thoải mái. Đồng dạng, nhìn thấy ngón tay đối phương cắt gọn làm sạch, cảm giác của Na Na đối với hắn sẽ tăng lên rất nhiều.
Ngụy Triết bắt tay cùng Na Na, sau đó thanh thản ngồi trên ghế dài, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, hiền hoà cười nói: "Vừa mới nghe được cô nói tâm tình buồn bực, làm sao vậy?"
Na Na ngồi bên cạnh hắn, sáng sớm không khí rất tốt, ánh mặt trời cũng tốt, chiếu xuống cô làm tăng cảm giác buồn ngủ.
Nhớ tới chuyện vừa rồi liền xấu hổ không thôi, thật không biết phải đối mặt mọi người trêu đùa như thế nào!
Na Na thở dài nói: "Đừng nói nữa, cả đêm không ngủ đủ đã muốn khùng rồi, ai biết còn phạm vào cái sai lớn,điên đầu muốn chết!"
Ngụy Triết ngạc nhiên nói: "Cô ở ICU? Hay là cấp cứu? Bằng không như thế nào một đêm không ngủ?"
Na Na miết miết miệng, bất đắc dĩ nói: "Không phải a, tôi ở khu bệnh ngoại khoa...... Ngày hôm qua gặp phải một bệnh nhân tinh thần không bình thường, cứ có cảm giác mình đau muốn chết, kỳ thật thân thể căn bản không vấn đề gì, tôi đã không biết, lại không nhìn kỹ bệnh án, thế nên bao lần đi quấy rầy bác sĩ trực đêm, làm hại người ta không nghỉ ngơi tốt thì không nói, buổi sáng còn lòng đầy căm phẫn đem trách nhiệm của bác sĩ ra mắng một chút!"
Nghĩ đến bộ dạng ngu xuẩn của chính mình, Na Na ảo não cực kì, tự trách nói: "Đều là lỗi của tôi, nếu tôi có thể cẩn thận một chút, sẽ phát hiện bệnh nhân có vấn đề, cũng sẽ không làm ra chuyện dọa người như vậy, lại càng không quấy rầy người khác nghỉ ngơi!"
Na Na nói đơn giản, Ngụy Triết lại lập tức liền hiểu được, cười an ủi cô: "Cô cũng là vì trách nhiệm đối với bệnh nhân, không thể nhìn bệnh nhân thống khổ thôi! Chẳng qua ý tốt lại làm chuyện xấu, cũng không phải cố ý...... Người khác sẽ hiểu cho cô thôi!"
Na Na lắc lắc đầu, mây đen đầy mặt nói: "Ai, anh là không biết, bác sí kia có chút...... Lòng dạ hẹp hòi, tôi lần này đắc tội với hắn, còn không biết sẽ bị trả đũa như thế nào đâu!"
Ngụy Triết bật cười: "Cô đem vấn đề nghĩ đến rất nghiêm trọng! Cô chủ động đi xin lỗi, thái độ thành khẩn lấy lòng hắn, không ai muốn đánh khuôn mặt tươi cười đâu, hắn có keo kiệt cũng không có cách nào khác ghi hận cô!"
Na Na nghĩ nghĩ, liền hỏi: "Tôi nên lấy lòng hắn như thế nào?"
Ngụy Triết nhịn cười, nghĩ rằng cô gái này thật sự là quá mức thành thật, ngay cả vuốt mông ngựa (nịnh bợ) cũng không biết, lại còn cùng bác sĩ giảng đạo, thật không biết cô làm như thế nào ở tổng viện này lăn lộn hơn nửa năm?
Ngụy Triết sờ sờ cằm, cố ý trầm ngâm một lát, nghiêm túc nói: "Cô làm một số việc đơn giản, tỷ như giúp hắn lấy cơm, châm trà cho hắn, hoặc là lần sau thời điểm trực ca đêm mời hắn ăn khuya...... Mấy việc đó đều được a!"
Na Na nếu có chút đăm chiêu gật đầu: "Hắn mỗi ngày buổi sáng đều phải uống một cốc cà phê......"
"Vậy giúp hắn mua một cốc cà phê!" Ngụy Triết cười rộ lên,"Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, hắn cũng sẽ không không biết xấu hổ làm khó cô!"
Na Na đã hiểu, tìm được con đường sống trong chỗ chết, cùng lắm thì bị bác sĩ Niếp nói vài câu ác độc!
Ngụy Triết khai thông làm cho tâm tình cô tốt hơn rất nhiều, mặt mày giãn ra cười rộ lên, thành khẩn mở miệng nói: "Cám ơn anh Ngụy Triết, quen biết anh thật vui, nói chuyện phiếm với anh cũng thực vui vẻ!"
Ngụy Triết cười tủm tỉm nói: "Tôi cũng thích cùng nói chuyện phiếm với cô...... Về sau có việc thì tới tìm tôi!"
Na Na gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng cười nói: "À...... Anh sẽ không kể với những người khác chứ? Đặc biệt mấy đồng nghiệp của anh......"
Ngụy Triết hiểu được băn khoăn của cô: "Đương nhiên sẽ không!"
Na Na cực cao hứng, được một nước lại muốn tiến thêm một nước: "À, nếu sau này tôi có không cẩn thận phạm vào lỗi sai gì, có thể hay không tìm anh giúp đỡ?"
Ngụy Triết nhíu mày, biểu tình kinh ngạc có chút khoa trương: "Hả, em gái hộ lý em thật sự không có ngốc nghếch a!"
Na Na thè lưỡi, nhịn không được cười ra tiếng, Ngụy Triết nhiệt tình hiền hoà, ôn nhu săn sóc, thực dễ dàng làm cho người ta sinh ra cảm giác gần gũi.
Na Na đảo ánh mắt về phía trước, buồn bực đứng lên hít sâu một hơi nói: "Tôi phải đi, còn phải trở về thay quần áo......"
Ngụy Triết gật gật đầu: "Sớm một chút trở về nghỉ ngơi đi!"
Na Na bước đi nhẹ nhàng trở về, mới vừa đi đến tầng dưới ngoại khoa, liền nhìn thấy bác sĩ Niếp áo trắng phiêu phiêu, hai tay nhét túi, bước chân tao nhã, không vội không chậm đi tới.
Niếp Duy Bình bị bắt xuống dưới tìm người, thật lâu mới từ trên tầng xuống dưới, không nghĩ tới vận khí tốt, lập tức gặp con thỏ nhỏ.
Niếp Duy Bình nhìn kỹ cô một cái, không phát hiện con thỏ nhỏ có cái gì không thích hợp, trong lòng đối với lời Trương Vi Đống khẩn trương không cho là đúng.
Niếp Duy Bình khuôn mặt lãnh đạm, vừa định nói gì đó có thể châm chọc cô vài câu lại có thể thể hiện bản thân rộng lượng, còn chưa có mở miệng chỉ thấy con thỏ nhỏ chạy thẳng đến trước mặt mình, sau đó cúi đầu gập lưng chín mươi độ một cách tiêu chuẩn.
Na Na gập thắt lưng trịnh trọng mở miệng: "Thực xin lỗi bác sĩ Niếp, đều là lỗi của tôi! Là sơ sẩy của tôi mang đến cho anh phiền toái, còn hiểu lầm hại anh...... Thật sự là thật có lỗi, mong anh tha thứ!"
Niếp Duy Bình bị bất ngờ một phen, sống nhiều năm như vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên bị người ta nhận lỗi thẳng thắn như vậy!
Niếp Duy Bình khó co khi ngẩn ngơ, hồi lâu mới tìm lại tiếng nói, thanh âm lãnh đạm lại không được tự nhiên hỏi: "Cô vẫn còn gập lưng cúi đầu như vậy? Hay là chờ tôi nói một tiếng 'bình thân' thì cô mới bằng lòng đứng thẳng ?"
Na Na động đậy thắt lưng, chậm rãi đứng thẳng dậy, nháy mắt lại cúi xuống đến chín mươi độ, giải thích: "Thật sự đúng là không dậy nổi......"
Niếp Duy Bình hừ lạnh: "Cô đây là làm lễ tế tổ đâu a,đã bái một cái lại bái tiếp một cái? Tôi cũng không có loại hậu nhân có chỉ số thông minh như vậy!"
Na Na biết vâng lời gật đầu: "Bác sĩ Niếp Y Sinh nói đều đúng!"
Niếp Duy Bình hung hăng kiềm chế, có cảm giác như đánh một quyền vào bịch bong,cảm giác vô lực.
Niếp Duy Bình tức giận trừng mắt nhìn cô một lát, bộ dáng tiểu tức phụ bị ghét bỏ thật sự chướng mắt, lạnh lùng đuổi người: "Cô như thế nào còn không tan tầm, bỏ chạy lấy người?"
Na Na nghĩ đến bác sĩ Niếp không muốn nhìn thấy mình,không ngừng mở miệng nói: "Tôi đi lên thay quần áo, lập tức biến mất ở trước mặt anh......"
Nói xong liền chạy chậm thẳng vào thang máy.
Niếp Duy Bình bất đắc dĩ thở dài.
Con thỏ nhỏ này rốt cuộc là thuộc cái giống gì a?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Khụ khụ, nếu con thỏ nhỏ bắt đầu lấy lòng bác sĩ Niếp......
BẠN ĐANG ĐỌC
[EDIT-FULL] Bác sĩ cầm thú - Miêu Diệc Hữu Tú
Romance- Bác sĩ Niếp ở khoa giải phẫu thần kinh chuyên môn rất giỏi, hắn cầm dao mổ đầu người khác còn thuần thục hơn cả đầu bếp bổ dưa, lại là phó chủ nhiệm trẻ tuổi nhất của khoa thần kinh, năm mới vừa tròn ba mươi mốt đóa hoa xuân. - Bác sĩ Niếp hung á...