Khi mọi người đã ra về, nhà vua hỏi Mary Jane có còn phòng nào để nghỉ không. Cô ta nói còn một phòng thừa để cho chú William, phòng riêng của cô thì dành cho lão vì lão to lớn hơn, còn cô sẽ sang phòng các cô em ngủ tạm trên một chiếc giường con. Trên gác cũng còn một chỗ và có cả giường nữa. Nhà vua nói rằng chỗ đó thì để cho người hầu của lão - tức là tôi.
Mary Jane chỉ cho bọn họ phòng nghỉ. Phòng trông cũng bình thường, nhưng gọn gàng và sạch sẽ. Cô ta bảo sẽ dọn quần áo, đồ đạc lặt vặt của cô ở trong phòng nếu như chú Hary muốn thế, nhưng nhà vua từ chối. Quần áo của cô ta mắc trên tường, bên ngoài có cái màn vải che, thả xuống tận sàn gỗ. Ở một góc, có hai cái hộp nhỏ đựng đồ trang sức. Góc kia ở một cái hộp đàn và các thứ đồ chơi khác; hình như các cô gái chỉ ngồi chơi với nhau ở phòng này. Nhà vua nói là để như vậy cho nó có không khí gia đình hơn, và vui vẻ hơn, đừng di chuyển đi đâu hết. Phòng quận công nhỏ hơn nhưng cũng khá đẹp. Còn phòng của tôi thì cũng tạm được.
Đêm đó, họ đánh chén một bữa ra trò. Tất cả các ông bà đều có mặt. Tôi đứng đằng sau nhà vua và quận công để hầu hạ, còn những người da đen hầu hạ các vị khách khác. Mary Jane ngồi ở đầu bàn, bên cạnh là Susan; có chê tất cả các món ăn, nào là bánh sao mà làm dở quá, món thịt sao mà tồi quá, món gà rán sao mà dai quá. Đàn bà rất hay có cái giọng như thế, cốt để nhắc khéo cho người khác khen mình. Còn những người dự bữa ăn thì thấy món nào cũng ngon cả. Họ nói:
- Cô làm thế nào mà bánh nướng thơm thế? Cô tìm ở đâu những loại rau ngon thế? ... vv.
Khi mọi người đã ăn xong, tôi và cô sứt môi đem những thức ăn thừa xuống bếp ngồi ăn với nhau. Trong khi đó, những người khác giúp anh da đen quét dọn bàn ghế. Cô sứt môi hỏi chuyện tôi về nước Anh. Thật là nguy hại, giá lúc này có lỗ nẻ thì tôi cũng chui ngay xuống đất. Cô ta hỏi:
- Anh đã trông thấy vua nước Anh bao giờ chưa?
- Ai, William đệ tứ ấy à? Tất nhiên rồi, ông ấy vẫn hay đi lễ ở nhà thờ chúng tôi.
Tôi biết là William đã chết từ lâu, nhưng tôi cứ mặc kệ. Thấy tôi nói là vua hay đi lễ nhà thờ ở chỗ tôi, cô ta lại hỏi:
- Sao? Đi lễ luôn à?
- Phải, đi lễ luôn chứ. Ghế ông ấy ngồi ngay ở đằng trước chỗ chúng tôi ấy; ở phía bên chỗ giảng đạo.
- Tôi tưởng ông ấy ở Luân Đôn chứ?
- Phải, ông ấy ở Luân Đôn chứ còn ở đâu nữa?
- Nhưng tôi tưởng anh ở Sheffield cơ mà?
Tôi đâm ra lúng túng. Tôi phải làm bộ như bị mắc một cái xương gà trong cổ để có thì giờ suy nghĩ. Rồi tôi nói:
- Nghĩa là tôi muốn nói rằng ông ấy vẫn hay đến lễ ở nhà thờ chúng tôi khi nào ông ấy tới Sheffield. Đó chỉ là về mùa hè thôi, nhưng khi ông ấy đi tắm biển ấy mà.
- Anh nói thế nào ấy! Sheffield đâu có gần biển
- Ai bảo là gần biển?
- Anh vừa nói mà.
- Tôi nói bao giờ?
- Chính anh vừa nói mà lại.
- Không, tôi không nói.
- Anh có nói.
- Tôi chẳng nói thế bao giờ.
- Thế anh vừa nói cái gì?
- Tôi nói là ông ấy đến để tắm biển.
- Được, làm thế nào mà ông ấy lại tắm biển được trong khi Sheffield không gần biển?
- Thế cô trông thấy nước ở Congress bao giờ chưa?
- Rồi
- Thế cô có phải đi đến đó lấy nước không?
- Đi làm gì?
- Vậy thì vua William cũng không cần phải ra tận biển để mà tắm.
- Thế làm thế nào?
- Thì làm như mọi người ở đây đi lấy nước Congress chứ sao, nghĩa là lấy vào thùng. Trong cung điện ở Sheffield có lò nấu, và ông ấy muốn tắm nước biển nóng.
- Thế thì tôi hiểu rồi. Vậy mà anh không nói từ đầu cho khỏi mất thời gian.
Lúc cô ta nói câu ấy thì tôi thấy mình yên tâm và khoái lắm. Sau đó, cô ta lại hỏi:
- Thế anh có đi lễ nhà thờ không?
- Có, đi luôn
- Anh ngồi ở đâu!
- Ngồi trong ghế.
- Ghế của ai?
- Ghế của ông Harvey.
- Chú ấy cần gì ghế?
- Phải có ghế mà ngồi chứ? Thế cô tưởng để làm gì?
- Tôi tưởng chú đứng lên giảng đạo chứ?
Hỏng bét rồi, tôi quên khuấy đi mất rằng chú cô ta là một ông mục sư. Thế là tôi lại phải làm trò hóc xương gà nữa để suy nghĩ. Rồi tôi nói:
- Thế cô tưởng rằng trong nhà thờ chỉ có một người giảng đạo thôi ư?
- Có nhiều để làm gì?
- Để giảng đạo trước mặt nhà vua. Cô thật lạ. Nhà thờ chỗ tôi có tời mười bảy mục sư có mà.
- Mười bảy mục sư? nếu thế thì phải giảng đến một tuần lễ mới hết à?
- Không phải tất cả những người đó giảng trong một ngày, mà chỉ có một người thôi.
- Thế, những người kia làm gì?
- Thì ngồi quanh đố, đi quyên tiền, hoặc làm cái này cái khác. Nhưng phần nhiều là không làm gì cả.
- Họ tới đó làm gì?
- Đó là nhiệm vụ của họ. Cô chẳng biết là gì cả.
- Tôi không cần biết những cái vớ vẫn như thế nữa. Tôi hỏi anh điều này: bên nước Anh, những kẻ hầu hạ được đối đãi như thế nào? Có tốt hơn là chúng tôi đối với những người da đen ở đây không?
- Không, ở đó, người ta coi bọn đầy tớ chẳng ra cái quái gì cả. Họ đối đãi tệ hơn chó ấy.
- Họ có cho nghỉ những ngày lễ như ở đây không? Chẳng hạn như ngày Chúa giáng sinh, Tết, hay ngày quốc khánh không?
BẠN ĐANG ĐỌC
Những cuộc phiêu lưu của Huckleberry Finn
AventuraBạn đang đọc truyện Những Cuộc Phiêu Lưu Của Huckleberry Finn của tác giả Mark Twain trên trang đọc truyện online. Ernest Hemingway từng nói: "Toàn bộ văn học Mỹ hiện đại đều thoát thai từ một cuốn sách của Mark Twain, đó là Những cuộc phiêu lưu của...