Chương 84: Anh hùng cứu mỹ nhân

1.2K 22 2
                                    

Edit: susublue

"Hoán..."

Tô Tiểu Vũ ôm gối ngồi ở giữa một đống cành cây khô, u oán thấp giọng gọi, liếc mắt lại thấy cây khô không ngừng lao tới, quả thực muốn bỏ cuộc.

Tô gia có tiền như vậy, không phải nên lát vàng bạc châu báu quanh sân sao? Trồng nhiều cây khô như vậy làm gì, thiếu củi đốt lửa sao?

Ngay cả cơ thể cũng không nhấc lên, đánh một chưởng ra chung quanh, đám cây khô này lại biến thành cành khô, rơi rải rác trên mặt đất.

Nàng thề, sau này nàng không bao giờ nữa rời khỏi Tư Thiên Hoán nữa, nếu không đến lúc nào đó lại đi nhầm vào một cái trận pháp không biết tên thì sẽ bị nhốt đến chết cũng không ra được, cho dù đám cây khô này không thể gây thương tổn cho nàng, nhưng cứ một đám lại một đám, vô cùng vô tận, xông lên mặt đất, chém dọc một đường vẫn không ra được, dùng khinh công bay lên bầu trời thì đám cây khô này lại dệt thành một cái lồng sắt!

Cho nên, nàng ngồi dưới đất, chờ người tới cứu, nhưng chờ ai chứ, ngoại trừ Tư Thiên Hoán thì còn ai, nhưng đã hai canh giờ rồi mà sao nam nhân chết tiệt này còn chưa tới!

"Tư Thiên Hoán, ta đợi nửa canh giờ nữa nếu chàng còn không đến, ta sẽ tự mình ra ngoài." Tô Tiểu Vũ nhặt một nhánh cây vẽ bậy trên mặt đất, vẻ mặt đau khổ nhỏ giọng than thở, nhiều nhất, nàng cũng chỉ tốn chút nội lực, đốn chặt hết toàn bộ cây khô ở Tô gia thì sẽ có thể mạnh mẽ phá trận pháp này, nhưng hôm nay giải độc cho mẫu thân, nàng không còn chút nội lực nào, dù sao cũng là độc được truyền từ đời lão tổ tông của Y Cốc, cho dù nàng luyện thành bí quyết Huyết Đồng Tầng thứ 10, vẫn phải cố gắng.

Tô Tiểu Vũ chán muốn chết nhìn sao, lại thấy sao trên trời có bảy vệt đặc biệt, còn được xếp lại cùng một chỗ, trong lòng đột nhiên hoảng sợ một cách khó hiểu, ánh sáng của bảy vì sao này càng lúc càng mạnh, đột nhiên nàng đứng dậy, cảnh giác nhìn bốn phía, đối với người đứng trước bờ vực tử vong, đối mặt với nguy hiểm sẽ càng mẫn cảm hơn, toàn bộ đều tối đen, giờ phút này, nàng cảm giác được sự nguy hiểm thật sự.

Trận pháp này không cô phụ sự mẫn cảm của nàng, cây khô bốn phía vốn đã bị nàng đánh gãy đột nhiên cử động, như có sức mạnh gì đó chống lưng cho chúng nó vậy, chậm rãi di chuyển trên đất, sau đó chỉnh tề nhắm ngay đầu bén nhọn nhất vào người Tô Tiểu Vũ, tụ tập rậm rạp lại trên đỉnh đầu nàng, dần dần che khuất ánh trăng.

Hiếm khi Tô Tiểu Vũ lạnh cả người, bởi vì nàng cảm thấy trận pháp này vốn muốn mượn mình để giết mình, trước tiên để ngươi chém chúng thành nhánh cây rồi bây giờ nhánh cây đó lại lao về phía ngươi, chết tiệt, có phải kiếp trước nàng thiếu nợ Tô Trạch không, sinh nàng ra không nuôi thì thôi, diễn{d@fnn<lle3:;quy1d00n bây giờ còn bị trận pháp hắn tự tay bố trí dồn vào đường cùng, nếu không phải nàng tu luyện tốt, chỉ sợ đã sớm dốc toàn bộ nội lực còn lại để hét to lên, trước khi chết nàng cũng phải mắng hắn té tát.

Huyết Uyên và Tiểu Bạch cũng đặt trong tay nải của hoàng tỷ, Tô Tiểu Vũ có chút hối tiếc, nếu hôm nay nàng thật sự bị đám cành khô này đâm chết thì nếu Lăng quốc xuất binh tấn công Phong quốc, có thể thắng lớn hay không?

Ngay khi nàng đang suy nghĩ miên man, đám cành cây khô thoáng lui về phía sau, tràn ngập sức mạnh, nhìn chằm chằm vào giữa đầu Tô Tiểu Vũ, vận sức chuẩn bị phát động, chỉ cần một mệnh lệnh, sẽ đâm thẳng vào da thịt của nàng.

Sắc mặt Tô Tiểu Vũ dần lạnh đi, nụ cười ở khóe miệng cũng cực kỳ lạnh lẽo, tuy nàng suy nghĩ miên man, nhưng không trách vận mệnh, nếu không, lúc ở Y Cốc sao nàng có thể sống tốt được?

Tụ nội lực vào giữa các đầu ngón tay, Tô Tiểu Vũ bình tĩnh tìm kiếm nơi mỏng nhất, chuẩn bị tăng tốc phá vòng vây, nàng cũng biết chắc chắn sẽ bị thương, nhưng so với mất mạng thì vẫn tốt hơn, dù sao, nếu nàng bị thương thì xú nam nhân cũng sẽ không thoải mái!

Ngay khi hai bên giằng co, những cành cây kho đầy trời đột nhiên cứng đờ, sau đó mềm nhũn rơi xuống đất, Tô Tiểu Vũ há hốc mồm, ngơ ngác nhìn cảnh này, có chút xuất thần, thậm chí không trốn kịp, bị hai cành gỗ rơi từ trên trời xuống trúng ngay đầu, hai tiếng "Bịch" trầm đục vang lên, chính nàng cũng nhịn không được thét lớn một tiếng.

"Vật nhỏ, đồ từ trên trời rơi xuống, nàng cứ mặc nó đập trúng đầu sao?" Tư Thiên Hoán xoa đầu mình, dở khóc dở cười nhìn nữ nhân đang ngây người trước mắt, khi nhìn thấy nàng thì sự lo lắng, cơn tức và tự trách hoàn toàn biến mất.

Tô Tiểu Vũ nghe thấy giọng nói mình mong chờ lúc lạc trong trận, uất ức bĩu môi, sau đó nổi giận đùng đùng giẫm lên những cành cây khô vọt tới trước mặt hắn, nghiến răng nghiến lợi quát, "Chàng cố ý đợi đến lúc cuối cùng mới đến đúng không?"

"Trong mắt nàng ta chính là người như thế sao?" Tư Thiên Hoán buông tay, yên lặng nhìn nàng, trong mắt bi thương.

"Đúng!" Tô Tiểu Vũ hừ lạnh, lúc hắn cô đơn cúi đầu, mạnh mẽ ôm hắn, nhắm ngay môi của hắn hôn một cái, kết quả là dùng quá nhiều sức, hai người mất trọng tâm, cùng ngã ra phía sau, cả hai ngã đập đầu vào đám cành gỗ nên kêu lên đau đớn.

"Vũ Nhi, cách nàng vui mừng cũng quá đặc biệt." Tư Thiên Hoán nâng nữ nhân ngã không nhẹ dậy, dở khóc dở cười, đau lòng xoa thắt lưng cho nàng.

Tô Tiểu Vũ bĩu môi, ảo não cắn đôi môi đỏ mọng, ngoan ngoãn chui vào lòng Tư Thiên Hoán, nhỏ giọng lên án, "Trời tối quá."

"Còn gì nữa?" Tư Thiên Hoán nhíu mày, hắn hy vọng nghe thấy điều gì khác.

"Còn có..." Tô Tiểu Vũ bĩu môi, ủy khuất nhìn hắn."Ta không bao giờ chạy loạn nữa." Oán khí nghẹn cả đêm, nàng nghĩ nàng sẽ quở trách hắn một chút cho hả giận, nhưng lời đến bên miệng, chỉ còn lại một câu làm nũng mềm mại.

"A, vật nhỏ cũng biết nhận sai sao?" Tư Thiên Hoán mềm lòng, nâng cằm của nàng lên, thấy sắc mặt nàng tái nhợt khác thường, trong lòng liền lo lắng, khẩn trương hỏi, "Vũ Nhi, sao sắc mặt nàng lại khó coiv?"

Tô Tiểu Vũ vô tình lắc đầu, vừa há mồm, liền cảm thấy trước mắt tối sầm, ngất xỉu.

"Vũ Nhi!" Tư Thiên Hoán đau đớn đến mức gầm nhẹ, đỡ được thân thể mềm mại của nàng, con mắt bình tĩnh liền trở nên bối rối, sắc mặt cũng nghiêm trọng hơn.

Thư phòng.

Tô Tiểu Vũ lẳng lặng nằm ở trên giường ngủ của Tô Trạch, hơi thở đều đều, Tư Thiên Hoán ngồi bên giường, sắc mặt có chút chật vật, nhưng ánh mắt vẫn luôn đặt trên mặt nàng.

"Hôm nay Tiểu Vũ cứu bá mẫu, tiêu hao rất nhiều nội lực, hiện tại sợ rằng võ công nàng chỉ còn lại một phần mười." Tư Thiên Chanh xoa mi tâm, có chút đau đầu, "Sớm biết như thế, ta sẽ không giúp nàng giấu diếm."

Tư Thiên Hoán không nói gì, chỉ im lặng nhìn Tô Tiểu Vũ, nếu hắn đến sớm một chút, nếu ngay khi nàng rời đi hắn đã đuổi theo bắt nàng lại thì vật nhỏ sẽ không chịu khổ trong trận pháp hai canh giờ, lại càng không yếu tới mức hôn mê.

"Ta đã gỡ bỏ hết trận pháp ở trong phủ." Tô Trạch đi đến, tay cầm theo một bình thuốc, thấy Tô Tiểu Vũ còn chưa tỉnh, thở dài, đưa thuốc cho Tư Thiên Hoán, "Ta cũng biết sơ lược về y thuật, đây là thuốc an thần bổ khí, nghĩ biện pháp cho nàng uống đi, nếu không sẽ không thể khôi phục được thể lực."

Tư Thiên Hoán gật đầu, cầm lấy thuốc, đặt ở mũi ngửi, hơi nhíu mày, thuốc này mùi quá đắng, chỉ sợ Vũ Nhi uống vào sẽ phun ra.

"Lâm bá đã chuẩn bị xong sương phòng cho các ngươi, Niệm Niệm, con dẫn các ca ca tỷ tỷ đi đi." Tô Trạch xoa đầu Tô Niệm Vũ, cười dịu dàng nói.

Tô Niệm Vũ ngoan ngoãn gật đầu, nghiêng cổ hỏi, "Niệm Niệm phải dẫn mọi người đi đâu?"

"Đến tiểu viện của Niệm Niệm." Tô Trạch nói, lúc trước hắn và Ngôn tưởng tượng sẽ sinh một đám nhỏ, cho bọn nhỏ ở trong một tiểu viện thật to, tuy rằng hiện tại không thể sinh một đám nhỏ, nhưng ít ra cũng có mấy người trẻ tuổi này.

Tô Niệm Vũ gật đầu, nắm tay Bạch Thuật và Tư Thiên Chanh chuẩn bị đi.

"Đợi chút." Tư Thiên Hoán đột nhiên lên tiếng, giao thuốc cho Bạch Thuật, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy Tô Tiểu Vũ.

"Nếu ngày mai Vũ Nhi còn không tỉnh lại, nhạc mẫu sẽ lo lắng." Tư Thiên Hoán thản nhiên nói, liếc nhìn Tô Trạch, ôm Tô Tiểu Vũ đi theo Tô Niệm Vũ.

Tô Trạch nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, thật lâu sau, thở dài một hơi, trở lại bên cạnh Bách Lý Ngôn, trên mặt lộ ý cười vui mừng, bọn nhỏ đều đã trở lại, Ngôn, rốt cục nhà của chúng ta đã đầy đủ.

Lạc Vũ các.

"Trước kia Niệm Niệm ơ đây một mình, nhưng ở đây có rất nhiều phòng ở, Niệm Niệm rất cô đơn, hiện tại các ca ca, tỷ tỷ đến đây, Niệm Niệm sẽ không sợ nữa." Tô Niệm Vũ chạy tới chạy lui trong mấy căn phòng cạnh phòng của hắn, vui vẻ nói.

Tư Thiên Hoán cười nhẹ, ôm Tô Tiểu Vũ vào phòng bên trái phòng của Tô Niệm Vũ, Bạch Thuật và Tư Thiên Chanh nhíu mày, đi vào phòng bên phải, Tô Niệm Vũ đứng ở bên trong, vui vẻ nở nụ cười, chui trở về phòng của mình, để cho bọn nha hoàn hầu hạ lên giường ngủ.

"Các ngươi đi ra ngoài đi, nơi này không cần các ngươi." Tư Thiên Hoán phát hiện phía sau có hai tỳ nữ đi theo, nhíu mày, thản nhiên nói.

Hai nha hoàn thùy mị sửng sốt, cùng quỳ xuống, "Công tử, chúng ta phạm vào sai lầm gì sao?"

"Ta không cần người khác hầu hạ." Tư Thiên Hoán mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói, quay đầu, thấy hai nha hoàn quỳ trên mặt đất, ngây người nhìn mình, sắc mặt lạnh lùng, trực tiếp chưởng hai người đó bay ra ngoài, chết sống không cần biết.

Chuyện như vậy cũng xảy ra với Bạch Thuật, nhưng hắn lại ôn hòa hơn không dùng vũ lực.

Tư Thiên Hoán nhìn căn phòng được bố trí ấm áp, thản nhiên nở nụ cười, bưng chậu tới, bắt đầu lau người cho Tô Tiểu Vũ, nhìn thấy vết thương trên tay nàng, trong mắt đầy vẻ đau lòng, đặt tay bên môi khẽ hôn.

Tô Tiểu Vũ hôn mê, Tư Thiên Hoán chỉ có thể tự mình ngậm thuốc rồi đút cho nàng, nhưng hình như nàng cảm thấy đắng, trong tiềm thức không muốn nuốt xuống, hắn chỉ có thể để ở cuống họng của nàng, mạnh mẽ rót vào hết, diễn;"Daffn<lle3/quysd00n trong lúc đó khiến nàng không ngừng ho khan, hắn nhìn vài lần đều thấy đau lòng không muốn đút thuốc nữa, nhưng vẫn hung hăng tiếp tục, chờ khi thuốc được đút hết, hắn cũng đầy mồ hôi, Tô Tiểu Vũ vẫn hôn mê như trước.

Tắm rửa qua loa cho mình, Tư Thiên Hoán liền dựa vào giường, nắm tay nàng, lẳng lặng nhìn nàng cả đêm.

Trời đã sáng hoàn toàn, Tô Tiểu Vũ hôn mê một đêm rốt cục cũng khôi phục lại nhiều, sau khi nàng tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy là Tư Thiên Hoán đang ngồi ở bên giường, tròng mắt như muốn rớt ra, trong đôi mắt trong suốt cũng có tơ máu, nhưng đôi mắt mỏi mệt vừa nhìn thấy mình tỉnh lại đã phát sáng.

"Chàng ngồi nhìn ta một đêm không ngủ sao?" Giọng Tô Tiểu Vũ có chút khàn khàn, không hề chớp mắt nhìn Tư Thiên Hoán, tay trong chăn để đặt lên mạch đập của mình, trong lòng đã hiểu rõ.

Tư Thiên Hoán không nói gì cả, cười dịu dàng, giọng nói có chút ảm đạm, "Tỉnh là tốt rồi, vật nhỏ, tối hôm qua nàng thật sự dọa sợ ta."

"Thật xin lỗi, ta không nên chạy loạn." Tô Tiểu Vũ có thể cảm nhận được hắn đang đau lòng, nhăn mũi lại, vươn tay sờ mặt của hắn, ghét bỏ cười nói, "Râu đầy mặt, đâm đau tay."

"Vậy nàng cạo giúp ta đi." Tư Thiên Hoán đè bàn tay nhỏ bé của nàng lại, luyến tiếc rời khỏi lòng bàn tay ấm áp của nàng, thản nhiên cười.

Tô Tiểu Vũ đứng dậy, giật mình, người cứng ngắc, sau đó nhảy xuống giường, nhân lúc Tư Thiên Hoán kinh ngạc, ấn hắn ngã xuống giường.

"Ta chỉ hơi mệt thôi, làm gì phải canh chừng một buổi tối, ngốc quá, mau ngủ đi." Tô Tiểu Vũ đắp chăn cho hắn, nhìn bộ dáng hắn hơi chật vật, trong lòng chua xót, nhịn không được cúi người nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn, râu hắn làm nàng ngứa, muốn tránh đi, nhưng tốc độ hắn nhanh hơn, nhanh chóng hôn lên môi nàng, nàng cũng không để ý đến râu hắn đâm nàng ngứa nữa, dây dưa với hắn, cho hắn cảm giác an toàn.

"Hoán, ngoan ngoãn ngủ một chút đi, được không?" Tô Tiểu Vũ dựa vào trên người hắn, nhẹ giọng hỏi.

"Ta không sao." Tư Thiên Hoán ôm chặt nàng, luyến tiếc nhìn vào mắt nàng, sợ lỡ mình chớp mắt, vật nhỏ sẽ lại vô lực hôn mê bất tỉnh.

Tô Tiểu Vũ thầm thở dài, tay đặt lên hai má của hắn, mềm mại làm nũng, "Nhưng ta đói bụng."

"Ta đi làm đồ ăn cho nàng." Tư Thiên Hoán lập tức muốn đứng dậy, lại bị ấn ngã xuống giường.

"Nhưng hôm nay ta muốn làm đồ ăn cho chàng, hơn nữa ta có thể tự hầm cháo thuốc cho mình, nguyên khí của ta cũng có thể khôi phục nhanh hơn một chút." Trước kia luôn là hắn dẫn dắt nàng từng bước, hôm nay rốt cục cũng đổi ngược lại rồi.

Tư Thiên Hoán nhìn nàng, cuối cùng gật đầu, "Ta chờ nàng."

Tô Tiểu Vũ cười, đứng lên, đầu có chút choáng váng, nhưng nhanh chóng biến mất, trừng mắt nhìn nam nhân đang sốt ruột muốn đứng lên, "Nằm yên đó, nếu ta trở về mà thấy chàng không nằm, thì chàng cứ chờ xem đi." Mệt mỏi mấy ngày, lại chăm sóc mình một đêm, dù cơ thể có làm bằng sắt cũng sẽ chịu không nổi.

Tư Thiên Hoán có chút uất ức, mím môi không nói, chỉ có thể nhỏ giọng "Ừ" một tiếng, nhìn nàng ra cửa, hắn mới ngồi dậy, lấy Huyết Uyên dưới gối ra để cạo râu.

Tiểu Bạch ngồi bên cạnh run run nhìn Huyết Uyên lóe sáng, trong đôi mắt nhỏ đầy ý cười, lấy Huyết Uyên để cạo râu, lần đầu tiên nhìn thấy, nó nhất định không thể bỏ qua cảnh tượng này.

"Vũ Nhi không sao chứ." Tư Thiên Hoán lạnh lùng nhìn Tiểu Bạch một cái, hỏi.

Tiểu Bạch vỗ ngực, sau đó gật đầu, nó truyền cho Tiểu Vũ rất nhiều linh khí, cũng đủ để tẩm bổ nguyên khí của nàng.

Tư Thiên Hoán vừa lòng nhếch môi, tiếp tục động tác, chờ mặt được cạo sạch sẽ, mới lấy gương ra soi, xác định mình đã lấy lại phong độ thiếu niên mới cảm thấy mỹ mãn nằm xuống giường, ngửi mùi hương vật nhỏ để lại, từ từ buồn ngủ, nhưng vẫn buộc mình không được ngủ.

Tô Tiểu Vũ không biết nấu gì cả, chỉ biết nấu cháo thuốc, cho nên nàng cũng chỉ có thể hầm cháo, sáng sớm Tô Lâm đến phòng bếp nhìn thấy nàng liền giật mình.

"Đại tiểu thư, người muốn ăn cái gì cứ kêu bọn hạ nhân làm là được, người là cành vàng lá ngọc, sao có thể..." Tô Lâm đi lên muốn chặn tay nàng lại, lại bị nàng lạnh lùng liếc mắt nhìn rồi giật tay lại.

"Lâm bá, ta không phải là đại tiểu thư, cũng không phải là cành vàng lá ngọc gì, chút chuyện nhỏ này ta vẫn làm được." Tô Tiểu Vũ không muốn vô lễ với trưởng bối nên chỉ thản nhiên nói.Tối hôm qua gia chủ đã nói với hắn, hy vọng hắn chú ý đến đại tiểu thư một chút, chăm sóc nàng thật tốt, hắn cũng biết ít nhiều về những chuyện nàng đã trải qua, nghe vậy, nghĩ đến nàng oán giận cuộc sống trước kia không tốt, lại có chút xấu hổ.

Tô Tiểu Vũ nhìn thấy hắn suy nghĩ, cũng không tính cãi lại, hắn muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ, không liên quan đến nàng, "Lâm bá, nếu ngươi không có việc gì thì phiền ông đưa bát cháo này cho mẫu thân." Cầm lấy thìa, múc một chén cháo, đặt trong khay, đưa cho Tô Lâm.

"Không có phần của gia chủ sao?" Tô lâm bất mãn hỏi, dù sao cũng đã đi theo Tô Trạch vài thập niên, mọi chuyện đều nghĩ cho hắn trước.

Sắc mặt Tô Tiểu Vũ lạnh lùng, hơi nheo mắt lại, "Ta nấu cháo thì có liên quan gì đến hắn, người sinh ra ta là mẫu thân, giáo dưỡng ta cũng là mẫu thân, ta tới đây cũng vì để tìm mẫu thân, không liên quan đến gia chủ của các ngươi."

"Đại tiểu thư, sao người có thể nói như vậy, dù sao ngài ấy cũng là phụ thân người, cho dù ngài ấy không đúng thì người cũng không thể oán hận ngài ấy." Tô Lâm nhịn không được khi thấy gia chủ mình bị bất công.

"Đầu tiên, ta chỉ thừa nhận mẫu thân và Niệm Niệm; tiếp theo, ta chưa bao giờ là đại tiểu thư Vân Thủy Gian của các ngươi; cuối cùng, Tô Trạch là phụ thân ruột của ta thì đã sao?" Tô Tiểu Vũ lạnh lùng quét hắn liếc mắt một cái, khí thế uy nghiêm, làm cho Tô Lâm run lên, giận mà không dám nói gì, chỉ có thể nhụt chí rời đi.

Tô Tiểu Vũ chia chỗ cháo còn lại vào bốn bát, cho Niệm Niệm, Tư Thiên Chanh và Bạch Thuật, chén còn lại nàng bưng về phòng.

Tô Tiểu Vũ vừa đi đến giường, mắt Tư Thiên Hoán đang nhắm lập tức mở ra, dịu dàng nhìn chính mình, làm cho nàng tức cũng không được, cười cũng không xong.

"Chàng không thể nghe lời mà nằm ngủ một chút sao?" Tô Tiểu Vũ kéo hắn ngồi lên, nhỏ giọng oán giận, nhận thấy mặt của hắn sạch sẽ hơn không ít, bật cười một tiếng, "Chàng còn rảnh rỗi đi cạo râu sao?"

"Nếu không bị nàng ghét bỏ thì sao?" Tư Thiên Hoán vô tội nói, vừa rồi là ai ngại hắn có râu.

Tô Tiểu Vũ mím môi nín cười, bưng cháo thuốc tới, đưa đến trước mặt Tư Thiên Hoán, "Ta chỉ biết làm cái này, chờ sau này ta học được món khác, sẽ lại làm cho chàng ăn."

"Nàng không thích hợp làm những thứ này, để ta làm là được rồi." Tư Thiên Hoán cầm bát cháo, cũng không tính thổi nguội nó, thổi mấy hơi liền uống hết, lòng đầy thỏa mãn, vật nhỏ chỉ nên hưởng phúc là được rồi, những việc nặng này nên để cho hắn, miễn cho bàn tay nhỏ bé của nàng bị thương.

"Quân tử xa nhà bếp, chàng có biết hay không." Tô Tiểu Vũ cười, lau miệng cho hắn, hai tay đè vai hắn, sau đó đẩy hắn ngã xuống giường.

Tư Thiên Hoán không tình nguyện nằm xuống, cãi lại, "Ta là tiểu nhân, không phải quân tử." Giọng điệu đương nhiên, như không biết ý nghĩa của chữ tiểu nhân.

"Ta không quan tâm chàng là quân tử hay tiểu nhân, đi ngủ trước đã." Tô Tiểu Vũ cười khẽ, đè vai hắn không cho phép hắn ngồi lên.

Tư Thiên Hoán nhíu mày, "Một đêm không ngủ mà thôi, không cần để ý quá." Hắn là một đại nam nhân, một buổi tối không ngủ thì có sao, tuy rằng hắn rất vui vì vật nhỏ thương hắn.

"Ta và chàng cùng ngủ, chàng có ngủ hay không?" Tô Tiểu Vũ nhíu mày, cười như không cười nói, thấy hắn lập tức trở về tư thế "Ngủ", bất nhã liếc mắt xem thường, thầm nghĩ quả nhiên là vậy, cởi áo khoác chui vào trong chăn, lập tức bị người nào đó ôm thật chặt.

Mũi ngửi mùi đặc biệt trên người nàng, hắn cảm thấy thật thỏa mãn, dần dần cảm thấy buồn ngủ, nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Tô Tiểu Vũ thấy hắn mỏi mệt, hơi nhíu mày, ngẩng đầu hôn lên trán hắn, một tay lót sau đầu mình, nhìn hắn chăm chú, bất tri bất giác, chính mình cũng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Huyết Uyên vừa mới bị dùng để cạo râu, lòng tự trọng bị tổn thương, không muốn nói chuyện với Tiểu Bạch, Tiểu Bạch nhàm chán, chỉ có thể chạy ra khỏi cửa sổ, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Tô Niệm Vũ đang luyện công, tròng mắt xoay chuyển, lủi vào trong lòng của hắn, dùng sức cọ cọ.

Dù Tô Niệm Vũ trưởng thành sớm thì cũng chỉ là một đứa nhỏ bốn tuổi, tính tình của một đứa nhỏ là thích vui chơi, khi nhìn thấy Tiểu Bạch đáng yêu nên quên luôn việc luyện công, chỉ lo đùa với nó, hoặc là bị nó đùa lại.

Tư Thiên Chanh vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Tô Niệm Vũ ôm Tiểu Bạch cười khanh khách, bên cạnh là nha hoàn với vẻ mặt đau khổ khuyên hắn luyện võ, ngược lại bị hắn oán giận một chút, không khỏi nheo mắt lại, nhìn về phía Tiểu Bạch.

Hình như Tiểu Bạch nhận thấy được nguy hiểm, quay mạnh đầu lại, vẫy móng vuốt lấy lòng Tư Thiên Chanh, thấy nàng còn híp mắt, chỉ có thể run lên, kéo lấy ống tay áo Niệm Niệm.

"Tiểu Bạch, ngươi làm sao vậy?" Tô Niệm Vũ nghi hoặc hỏi, sao vừa rồi nói còn rất vui vẻ mà bây giờ lại như vậy?

"Niệm Niệm, Tiểu Bạch có rất nhiều linh khí, nó luyện võ với đệ thì đệ sẽ làm ít mà hưởng nhiều, chờ khi đệ hoàn thành buổi luyện công hôm nay, sẽ cùng nó chơi tiếp được không?" Tư Thiên Chanh chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng vuốt lông Tiểu Bạch, chọc cho nó sợ hãi tới mức run lên.

Nó chính là một con thú mọi người đều thích chơi đùa, vì sao mọi người đều muốn khi dễ nó.

"Tiểu Bạch sẽ không rời khỏi ta đúng không?" Tô Niệm Vũ nhìn Tiểu Bạch, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng nuôi sủng vật, đầy là lần đầu tiên hắn thích một con thú nhỏ như vậy.

Tư Thiên Chanh vuốt cằm, "Tất nhiên, nó là của tỷ tỷ đệ, tất nhiên cũng là của đệ."

Tô Niệm Vũ suy nghĩ, đặt Tiểu Bạch ở trên vai mình, lại bắt đầu nhàm chán luyện công, phụ thân rất chiều hắn, nhưng có đôi khi cũng rất nghiêm khắc, hắn không hiểu cái gì gọi là kế thừa, nhưng hắn biết mình phải luyện võ.

Tiểu Bạch nhận được ánh mắt của Tư Thiên Chanh, nhún vai, móng vuốt nhỏ đặt trên người Tô Niệm Vũ, lặng lẽ cho hắn một chút linh khí.

"Niệm Niệm, có phải ngày hôm qua đệ rất lo lắng cho mẫu thân và tỷ tỷ không?" Tư Thiên Chanh nhìn ra được hắn không cam tâm tình nguyện, suy nghĩ, mắt lóe sáng, ngồi xổm xuống nhẹ giọng hỏi.

Tô Niệm Vũ vung quyền, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, "Niệm Niệm rất lo lắng cho mẫu thân và tỷ tỷ."

"Có phải không hy vọng bọn họ bị thương hay không." Tư Thiên Chanh tiếp tục dẫn dụ hắn lọt vào bẫy của mình.

Tô Niệm Vũ liều mạng gật đầu, nghiêm túc nói, "Niệm Niệm không hy vọng mẫu thân và tỷ tỷ bị thương, còn nữa, ta cũng không hy vọng Chanh tỷ tỷ bị thương."

"Ngoan." Tư Thiên Chanh bị miệng ngọt của hắn làm cho mặt mày cười tươi, xoa mặt hắn, nói, "Đã không muốn thấy người khác hại người mình quan tâm thì phải cố gắng luyện công, sau này làm chỗ dựa cho bọn họ."

"Chanh tỷ tỷ, ta hiểu rồi!" Tô Niệm Vũ chớp mắt to ngập nước, giọng điệu kiên định.

Tư Thiên Chanh thấy hắn rốt cục cũng thật sự học tập, vui mừng cười, nếu Tiểu Vũ biết, sẽ cảm kích nàng đến chết.

"Bạch Thuật, Niệm Niệm thật thông minh." Mới bốn tuổi đã hiểu biết như vậy, quả nhiên là đệ đệ của Tiểu Vũ.

Bạch Thuật duỗi cái lưng lười, cánh tay vươn ra, ôm Tư Thiên Chanh vào trong lòng, hừ nhẹ, "Hâm mộ cái gì, con của chúng ta sẽ ngốc sao? Yên tâm, chỉ cần không giống nàng, tuyệt đối là một quả trứng thông minh."

"Bạch Thuật, chàng có ý gì!" Tư Thiên Chanh tức giận trừng mắt, giống nàng không tốt sao? Nàng rất ngốc sao? Hoàng huynh đã nói nàng có năng lực, hắn dựa vào cái gì mà nói nàng ngốc.

Bạch Thuật vô tội nhún vai, "Chính là ý mà nàng đang nghĩ." Dứt lời, vọt qua một bên, không cho Tư Thiên Chanh có cơ hội bắt lấy được mình.

Tư Thiên Chanh nguy hiểm nheo hai mắt lại, đột nhiên hô nhỏ một tiếng, che bụng mình, chậm rãi xoay người.

Trong lòng Bạch Thuật khẩn trương, nhanh chân chạy tới, bối rối nâng Tư Thiên Chanh dậy, trên lưng đột nhiên truyền một trận đau đớn, hắn kinh ngạc mở mắt, diễn<daffn?;lle3quy11]d00n lại thấy trong mắt tiểu nữ nhân đầy xảo quyệt, trong lòng biết mình đã bị lừa, cũng không dám giãy dụa, lỡ như thật sự làm bị thương đứa nhỏ, hắn sẽ hối hận cả đời, hiện tại, coi như hắn là một phu quân có đủ hai mươi đạo hiếu, chịu nàng ức hiếp!

Trong thư phòng, Tô Lâm bưng cháo và đồ ăn sáng của gia chủ tới.

"Gia chủ, đây là cháo đại tiểu thư hầm cho phu nhân." Tô Lâm đứng bên bàn, giọng điệu cung kính, nhưng nếu cẩn thận nghe sẽ thấy được sự bất mãn.

Lau mặt và tay cho Bách Lý Ngôn xong, Tô Trạch buông khăn, thản nhiên nói, "Biết rồi, ta sẽ cho Ngôn uống."

"Nhưng gia chủ, đại tiểu thư đối xử với ngài quá..." Tô Lâm nhịn không được oán giận, lại bị ngắt ngang.

"Quản gia, mười tám năm nay trong cuộc sống của Tiểu Vũ đều không hề có ta, ta với nàng chẳng qua chỉ là một người xa lạ." Tô Trạch cười khổ, nhưng hắn sẽ cố gắng khiến nàng thừa nhận mình.

"Gia chủ, đại tiểu thư vô lễ với ngài như thế thật sự không có luân thường đạo lý." Tô lâm có chút cố chấp, không đồng ý nói.

Tô Trạch híp mắt, trong giọng nói uy nghiêm có chút không vui, "Đừng nhắc tới chuyện nàng là nữ nhi của ta, chỉ với thân phận là truyền nhân Y Cốc của nàng thôi cũng đã đủ ngồi ăn cùng với ta rồi, nàng không cần cung kính với ta. Quản gia, lời này ta không muốn nhắc lại lần thứ hai." Bản chất người Tô gia chính là bao che khuyết điểm, điểm này mặc kệ là Tô Trạch hay Tô Tiểu Vũ đều giống nhau.

Tô Lâm khiếp sợ nhìn hắn, " Truyền nhân Y Cốc?" Nhưng không phải người xử lý chuyện nội bộ bây giờ là Cách Lạc sao?

"Đúng vậy, mấy năm nay nàng rất khổ." Tô Trạch đau lòng thở dài, những truyền nhân của các gia tộc Lánh Đời đều căn cứ vào bí kỹ, Tiểu Vũ đã luyện bí quyết Huyết Đồng đến tầng cuối rồi nên nhất định sẽ kế thừa Y Cốc, nếu không phải y cốc đại loạn, có lẽ hiện tại nàng đã an vị trên ngai cốc chủ rồi, nhưng có thể luyện bí quyết Huyết Đồng đến tầng cuối thì phải chịu lực phản phệ rất đau khổ...

Tô Lâm không nói gì, yên lặng lui ra ngoài, vừa đóng cửa lại, liền thấy một nam nhân năm mươi tuổi đứng ngoài cửa sổ, trong lòng kinh ngạc, "Hữu hộ pháp, ngươi tìm gia chủ có việc sao?"

Mắt Tô Triết xẹt qua tia sáng dị sắc, sau đó cười nói, "Đúng vậy, ta muốn nói với gia chủ về chuyện trận pháp ở biên giới."

"Thì ra là thế, hữu hộ pháp bận lòng rồi." Tô Lâm cười cười, hơi nheo mắt lại, " Vì sao Hữu hộ pháp lại đứng ngoài cửa sổ?" Tìm gia chủ thì không nên đứng ngoài cửa sổ mới phải chứ

Sắc mặt Tô Triết cứng đờ, sau đó kinh ngạc nói, "Ta từ bên kia tới, vừa đúng lúc đi qua trước cửa sổ thì ngươi liền đi ra, hay là, quản gia hoài nghi ta?"

Tô Lâm thu lại cảm xúc trong mắt, cười nói, "Làm sao có thể, ta chỉ tò mò thôi, lòng trung thành của hữu hộ pháp, ai dám hoài nghi."

"Ha ha, vậy ta vào trước." Tô Triết cười, vươn tay gõ cửa, phát hiện Tô Lâm rời đi, mới giận tái mặt.

Tô Trạch ở trong phòng, cũng không có nghĩa là hắn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, Tô Triết đứng ngoài cửa sổ, là ngẫu nhiên, hay là trùng hợp?

"Gia chủ, chuyện có liên quan... Phu nhân làm sao vậy?" Tô Triết đang muốn nói gì thì nhìn thấy Bách Lý Ngôn đang hôn mê bất tỉnh nên dừng một chút, kinh ngạc hỏi.

"Ta không muốn để các ngươi biết rồi khiến các ngươi lo lắng, nhưng ngươi đã thấy rồi thì ta cũng không gạt ngươi, hôm qua Khấp Hồn trong cơ thể Ngôn phát tác, suýt nữa đã chết, may mà có nữ nhi ta ở đó, mới cứu được nàng." Mắt Tô Trạch lóe sáng, thản nhiên nói.

Mắt Tô Triết hơi nheo lại, nghi hoặc hỏi, "Nữ nhi?"

"Đúng, mười tám năm trước Ngôn và ta có một nữ nhi, nhưng không biết vì sao nữ nhân ngốc này lại gạt ta nhiều năm như vậy." Tô Trạch ôn nhu cười, mắt vẫn chú ý biểu cảm của Tô Triết, nụ cười càng có thâm ý.

"Như thế sao, chúc mừng gia chủ, đại tiểu thư thật có bản lĩnh, nhưng có thể giải được Khấp Hồn..." Tô triết cảm thán.

Tô Trạch cười từ ái, lắc đầu, có chút kiêu ngạo nói, "Đúng vậy, ngươi cũng đã nghe nói năm năm trước Y Cốc có một thiếu niên thiên tài, đó là nữ nhi của ta"

"Cái gì?" Tô Triết kinh ngạc lên tiếng, nhưng biểu cảm trên mặt ngoại trừ khiếp sợ còn có ý khác, nhưng nhanh chóng biến mất không ai thấy.

Tô Trạch cười tự hào, cúi đầu, che lại lãnh ý trong mắt, đút một muỗng cháo nhỏ vào miệng Bách Lý Ngôn, cố hết sức để cho nàng uống hết.

Nói vài câu Tô Triết liền vội vàng rời đi, hình như có chuyện quan trọng phải làm.

Đợi hắn đi rồi, Tô Trạch ngẩng đầu, khuôn mặt vốn đầy ý cười lại lẳng lặng lạnh nhạt, trong mắt ẩn hiện sự tức giận và sát khí, thật lâu sau, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh như băng.

Khấp Hồn bị liệt vào danh sách thuốc cấm ở Y Cốc, lại là chuyện bí mật của Y Cốc, hắn thân là chủ nhân của Vân Thủy Gian mà cũng chỉ biết tên mà thôi, nếu không có Tiểu Vũ, hắn vốn không biết độc Khấp Hồn lấy ở đâu, ngay cả hắn cũng như thế thì một hữu hộ pháp như Tô Triết lại làm sao mà biết, nhìn biểu cảm của hắn, hiển nhiên là biết Khấp Hồn độc bao nhiêu.

Tô Triết ơi Tô Triết, tốt nhất ngươi không nên động đến Ngôn, nếu không, hậu quả ngươi không thể gánh vác.

Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều PhiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ