Chương 6 : Tiêu Hà biết đánh đàn

536 6 0
                                    

  Một ngày lại một ngày, tôi sợ hãi cực độ, cảm giác khi xưa chẳng thể quay lại. Nhưng việc tưởng chừng quá bình thường giờ đây lại trở nên thật mẫn cảm. Lúc tắm xong, Tiêu Hà thường hay mặc áo ngủ, bình thường tôi không để ý, cùng lắm chỉ thúc giục em mau sấy tóc kẻo lại cảm lạnh, còn bây giờ, tôi nhìn từng giọt nước chậm rãi chảy theo cổ vào áo ngủ của em rồi lặng lẽ mất hát ở trong đó, chợt miệng lưỡi khô nóng, phiến tình vô cùng. Hồi trước lúc xem [Thanh xà] (1), cái bộ dáng si ngốc của Hứa Tiên khi nhìn lọn tóc ẩm ướt của Bạch Tố Trinh lọt vào cổ áo còn làm tôi cười đến nghiêng ngả, nhưng ngày nay tôi đồng cảm. Muốn khóc quá!

Cố làm ra vẻ chẳng có chuyện gì xảy ra, như khi ở chung lúc trước, nhưng như thế cũng là quá khó khăn. Ánh mắt tôi đôi khi vẫn dừng lại trên khuôn mặt dễ nhìn của Tiêu Hà. Mà mỗi một lần đều làm trái tim tôi lạc nhịp, có ngọt ngào còn có cả xấu hổ, lúc ở bên Chu, chẳng hề có cảm giác mãnh liệt như thế. Tôi biết tôi sa đọa nhưng không thể ngừng lại, tôi sợ mình sẽ phát điên, vụng trộm đi mua mấy tấm hình khỏa thân đàn ông về xem, nhưng chẳng thể kích thích nổi sinh lý dục vọng, trong đầu óc tôi toàn bộ là hình ảnh Tiêu Hà trần như nhộng.

Đến hành vi của tôi cũng bắt đầu thay đổi. Tôi quan tâm đến hết thảy những vấn đề của nó, chủ động hỏi những chuyện hàng ngày ở trường, hoàn hảo, em không có nói đang làm quen với nữ sinh nào. Một hôm nhân lúc Tiêu Hà không ở nhà, trong lòng tôi tự tìm được một lý do vô cùng "quang minh chính đại" để vào phòng Tiêu Hà, phòng rất sạch sẽ cho người ta cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, trên giá sách là đủ các loại sách kinh tế học, tin học. Run run mở ngăn kéo ra, bên trong ngập lên những phong thư màu hồng phấn, phong nào phong nấy đều rất dày, tôi cầm lấy một phong thư, dùng lưỡi dao nhẹ nhàng mở ra. Đó là thư của một cô bé rất chân thành ái mộ. Trong lòng tôi nổi lên cơ man là đố kỵ, tôi không có tư cách viết những dòng thư nồng nhiệt như thế để gửi người tôi yêu thương nữa. Tôi lớn hơn Tiêu Hà 9 tuổi.

Đợi đến khi Tiêu Hà trở về, tôi giả vờ như vô tình hỏi nó chuyện yêu đương ở trường, hỏi có ai đang theo đuổi nó không, nó gật gật đầu, tận sâu trong đáy lòng bình dấm chua lập tức bị nghiêng đổ, tôi đưa đũa nhanh hơn, cố lấy lại bình tĩnh. Một lúc sau lại hỏi nó có thích ai không, nó lắc đầu, tâm tình tôi như ngựa phi nước đại, vui vẻ gắp một miếng cá vào bát thằng bé. Tiêu Hà khó hiểu nhìn tôi.

Càng ngày càng không thể ngồi yên trong văn phòng, Tiêu Hà thật sự giỏi giang, mặc kệ là nam hay nữ già hay trẻ đều không thể không thích thằng bé, càng nghĩ khiến tôi càng không thể kiềm chế, xin phép nghỉ rồi vụng trộm đến trường nhìn em.Rất nhiều cô bé vây quanh Tiêu Hà, mà em không thèm đếm xỉa, vẫn chuyên tâm viết bảng báo, tư thế sắc bén mà đàng hoàng, tuyệt không giống cá tính thâm trầm của em, Kết quả rình trộm khiến tôi hài lòng, Tiêu Hà vẫn lạnh lùng như hồi còn tiểu học, không thích trêu trọc bạn nữ.

Chỉ không ngở tôi bị người ta phát hiện ra, liền khiến tôi xấu hổ, Tiêu Hà thấy tôi liền trưng ra bộ mắt hớn hở tươi cười chạy tới, thật tự nhiên tôi đưa tay lau đi những giọt mồ hôi như trân châu trên trán em. Xung quanh các bạn học của em nhìn chúng tôi, mà lòng tôi khi ấy như đường rót mật đường vào, ngọt ngào trào dâng.

"Sao chị lại tới?"

"Chị dạy xong rồi, đến trường nhìn em xem có ngoan ngoãn hay không."

Tiêu Hà buồn cười nhìn tôi, tôi ngẩng đầu đón nhận sự thân mật từ em.

"Tiêu Hà, chị ta là ai?" Một âm thanh ghen ghét bắn tới. Tôi cũng nín thở chờ đợi Tiêu Hà trả lời.

"Chị ấy là dì cũng là chị của tôi." Là dì? Là Chị? Trong lòng tôi khổ sở. Tiêu Hà, chúng ta không thể có có quan hệ khác hay sao?

Tình cảm càng ngày càng lớn, sự chú ý của tôi với Tiêu Hà ngày càng nhiều càng nhanh hơn khi trước. Một hôm buổi tối, Tiêu Hà mặc bộ tây trang màu đen mà tôi mua cho em chuẩn bị ra ngoài, lý do là tham gia vào dạ tiệc tốt nghiệp. Tôi lo lắng đi theo, đứng ở cuối lễ đường nhìn lên sân khấu thấy Tiêu Hà làm MC đang đứng giữa vũ đài. Một thân âu phục, cao lớn đẹp trai, thanh âm trầm thấp mà từ tính, dưới sân khấu mọi người như ngừng thở nhìn em, tôi cũng ngẩng đầu nhìn em si ngốc như nhìn thần mặt trời.

Tiết mục đầu tiên là màn độc tấu dương cầm của Tiêu Hà. Ngồi trước đàn dương cầm vẻ mặt Tiêu Hà thật tao nhã mà sang trọng, mười ngón tay thon dài lướt nhẹ trên những phím đàn đen trắng, tiếng đàn dìu dặt, xa xôi mà tuyệt vời, còn lửa giận trong tôi bừng bừng lên theo từng tiếng đàn ấy. Tiêu Hà biết đánh đàn dương cầm?! Tôi lại chẳng hề biết một Tiêu Hà ở bên cạnh mình năm năm qua quả thật là một tay chơi dương cầm tuyệt hảo! Tiêu Hà không nói cho tôi biết! Tiêu Hà có chuyện giấu tôi! Trong giây lát, phản bội, lừa gạt xâm nhập vào trí óc tôi, tôi rốt cuộc phải chịu đựng cảm giác bị người ta phản bội khiến mình không thể thở nổi, bước thật nhanh khỏi lễ đường.

Trầm mặc ngồi ở sô pha, chờ đợi Tiêu Hà về. Cửa mở, đèn phòng khách được bật lên, Tiêu Hà thấy tôi ngồi trong bóng tối, vẻ mặt ẩn dấu khó chịu.

"Sao lại không bật đèn?"

MẠC NHẤT, CHÂN TRỜI GÓC BỂ TÔI QUYẾT TÌM ĐƯỢC EM!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ